Chương 29: (Vô Đề)

Editor: Endy.

An Sênh suy nghĩ trong chốc lát, mua một cây bút ở tiệm bên cạnh, vẽ vẽ ghi ghi. Sau đó mở ra vali hành lý, chia đều trên mặt đất, chuẩn bị phân tán đều ra, đặt mông ngồi dưới đất.

Hàng hiệu second

-hand, còn nguyên kiện.

An Sênh cũng chỉ xem thử thái độ của mọi người. Chỉ chốc lát sau, một người lại hỏi, lật lật vài cái, hỏi An Sênh có bán hay không.

An Sênh gật đầu, "Bán."

"Hai đồng một cân, second

-hand cũng không ai mua." "Đại gia" hai mắt đục ngầu, An Sênh cảm thấy sự tình không đơn giản, người này ăn mặc rách rưới.

"Không bán." An Sênh nói.

"Đại gia" cằn nhằn trong chốc lát, bác gái bán bên cạnh không nhịn được đuổi người, "Đi đi đi, cô gái này không bán, ông cái tên lưu manh xấu xa!"

"Đại gia" hùng hùng hổ hổ bỏ đi, An Sênh cũng không có ý định giữ lại. Cảm thấy có chút lạnh, bất quá may mà cái áo khoác lông này lớn, đem cô bao bọc. Hơn nữa, cái áo này của Phí Hiên khẳng định rất quý, mặc vào thật ấm áp.

"Mùa đông mà cháu lại bán quần áo mùa hè." Bác gái bên cạnh vừa làm tôm, nghiêng đầu nói với An Sênh.

An Sênh cười một thoáng, "Không có chuyện gì, cháu chỉ tiện thôi. Bán không được thì mùa hè cháu lại đến."

Bác gái lắc đầu, trên người che kín, chỉ lộ ra ánh mắt, cũng không thấy rõ biểu tình. Nhìn cách ăn mặc của An Sênh, không giống như người nghèo, câu được câu không tán gẫu.

An Sênh cảm ơn bác gái vừa rồi đã giúp đỡ, lấy ra một cái ví tiền màu hồng phấn, đưa cho bác gái.

"Cho bác dùng đựng tiền lẻ, cam đoan hàng hiệu." An Sênh cười nói.

Bác gái xoay qua nhìn một cái, bộ dáng kia còn chịu hiếm lạ, nhưng có chút do dự, "Không phải là của người chết chứ?"

An Sênh:…

An Sênh, "Cháu dùng, tuyệt đối không phải người chết, cháu…" cô vừa nói xong cũng có chút chột dạ, nguyên thân trên danh nghĩa mà nói…cũng coi như đã chết.

Bác gái nhìn qua rất thích, nhìn bộ quần áo sặc sỡ bà đang mặc có thể đoán được bác gái này rất thích những màu sáng. Làm sao bà có thể cự tuyệt được cái túi nhỏ lấp lánh kia, rất nhanh bà đã ôm vào trong ngực.

Hai người ngồi ở đây, một món đồ An Sênh cũng không bán được. Cùng bác gái hàn huyên non nửa ngày, bác gái tới tới lui lui dọn hàng ở phía sau, An Sênh thấy thế liền giúp.

Lúc sau, An Sênh nói đến chuyện tìm việc, chỉ vào tạp chí "Tiểu Nhiễm Cáo", "Cháu tìm cái này."

Bác gái vừa nhìn thấy, ánh mắt nhất thời thay đổi, nhìn chằm chằm An Sênh một hồi lâu. An Sênh còn cười ha ha, trên mặt bác gái năm màu sặc sỡ, một tay chụp trên vai An Sênh, "Con cái cô gái ngốc này nha!"

Sau đó ghé sát vào, chỉ vài cái trên tờ "Tiểu Nghiễm Cáo", thì thầm bên tai cô vài câu, An Sênh nhất thời đờ ra.

"Hình thức đây là thuyền bắt cá, nhưng thật ra là lên thuyền tiếp khách, tiểu thư à!"

An Sênh:…

Đời trước, cô là thiếu phu nhân hào môn, đời này, xuyên qua làm nữ phụ bị phá sản, tuy rằng ba cô nợ số tiền khổng lồ, nhưng trong mắt An Sênh tiền không có ý nghĩa lớn. Đồng Tứ trả tiền một tháng cho cô mấy vạn, vui chơi giải trí là được, nếu phá sản, quần áo của cô cũng là hàng hiệu, có thể đem bán.

Cuộc đời khó khăn, lần đầu tiên thể nghiệm là làm nhân viên khách sạn. Bởi vì khách sạn đó rất xa hoa, tiền lương cũng không thấp, cô cho rằng tiền lương một vạn đến năm vạn là sự thật. Nghe nói trên biển rất nguy hiểm a, nguy hiểm cao tiền lương tất nhiên sẽ nhiều. Ai biết nhìn nội dung nghiêm chỉnh trên tờ "Tiểu Nhiễm Cáo" như vậy, bên trong lại không đứng đắn như thế!

Bác gái thấy An Sênh sợ đến choáng váng, nói thêm vài câu, lại một lần nữa đổi mới tam quan của cô.

Bà đem tờ "Tiểu Nghiễm Cáo" trên tay An Sênh xé nát. An Sênh vùi mặt vào áo lông, suy nghĩ có nên cúi đầu trước ông thần tiền, về làm ở khách sạn. Ở đó, ít nhất có người quen, ở đây thiếu chút nữa cô đã lên thuyền giặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!