Chương 22: (Vô Đề)

Editor: Endy.

Trong lòng cô hết sức cảm kích Tần Thư.

Sống yên ổn hai ngày ngắn ngủi như vậy thật khiến cô lưu luyến. Rất nhanh cô được chuyển tới phòng bệnh thường. Khi An Sênh được đẩy vào phòng bệnh hai người cũng là lúc cô cảm giác toàn bộ nhân sinh của mình tan vỡ.

"Đây là giường bệnh?" An Sênh nhìn cái giường lớn đủ để hai người lăn lộn, hoài nghi không phải cô đang nằm viện mà là cùng Phí Hiên thuê phòng nghỉ.

"Như vậy thoải mái hơn." Phí Hiên ở sau An Sênh, nhìn y tá, đem An Sênh nâng đến giường lớn, lộ ra một nụ cười khiến An Sênh sởn tóc gáy.

Nói thật, bây giờ cô rất muốn bỏ chạy, tựa như trong TV diễn vậy, liều mạng rút ống tiêm bỏ trốn.

Thực tế, mặc dù cô cảm giác trong người có thể chạy việt dã 10km, nhưng bây giờ ngay cả lật người còn không được, vì thế chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình rơi vào hang sói. Lần này, ngay cả bác sĩ Tần cũng không cứu được cô.

Mỗi ngày ở đây, An Sênh như được mở mang tầm mắt về Phí Hiên. Anh quả thật như yêu tinh luyện thành, đặc biệt dính cô, chung giường chưa tính, An Sênh không thể xuống giường, anh cũng liền ở trên giường bệnh. Mỗi ngày quấn lấy cô, không phải hôn hôn sờ sờ, chính là đọc các câu chuyện thấp kém trong tạp chí, đầu độc hai tai cô.

Thoáng cái đã hơn một tháng, An Sênh đã có thể nghiêng người, cào loạn xạ mái tóc, có lần tò mò nhìn vào mặt xe đẩy inox của y tá, sau đó thấy được chính mình tóc tai lộn xộn dài ngắn không chỉnh tề.

An Sênh đầu tiên là hoài nghi trong chốc lát, sau đó bắt gặp bộ dạng Phí Hiên đối xử ngọt ngào với cô, lại hoài nghi Phí Hiên là thật tâm đối với cô.

Bất quá mỗi lần Phí Hiên kể chuyện "Tiểu Nghiễm Cáo", An Sênh liền thanh tỉnh, lại hoài nghi không phải Phí Hiên muốn ở cùng cô, mà là tra tấn cô đến chết.

"Tôi cầu anh, anh đừng kể nữa…"An Sênh không ôm hy vọng gì nói.

Phí Hiên ngẩng đầu từ trang sách, so với An Sênh, anh khôi phục nhanh hơn. Nhất là vết thương ở miệng đã tốt, tay cũng không cần treo, nhan sắc đã khôi phục tới đỉnh đầu, cả ngày ăn mặc đẹp đẽ chỉ nằm trên giường, còn con mẹ nó xịt nước hoa.

May mà An Sênh đã miễn dịch với anh, cho nên anh ăn diện, cũng chỉ để cho "người mù" xem. Bây giờ hành động ôm hôn đối với An Sênh như "bình nứt không sợ vỡ".

Áp dụng nguyên tắc ba không: không hứa hẹn, không chủ động, không cự tuyệt. Phí Hiên cắn cô, cô liền thôi miên mình là cái chân gà.

Phí Hiên tựa hồ cũng cảm giác được An Sênh "lười biếng", vài ngày đầu còn nôn nóng nửa đêm không ngủ được, gần như ép buộc cô. Càng về sau anh liền phát hiện hai chuyện có thể làm cho An Sênh trút bỏ bộ dạng "mặt nước không gợn sóng".

Thứ nhất là anh đọc "Tiểu Nghiễm Cáo", thứ hai là anh có ý đồ làm mấy chuyện trong "Tiểu Nghiễm Cáo."

Thân thể An Sênh vẫn còn bị thương chưa thể hoạt động, Phí Hiên cũng không giở trò, cho nên mỗi ngày anh đều ra đòn sát thủ, bắt Phí Sư mua cho anh nhiều loại sách, đọc cho An Sênh nghe. Mỗi lần đọc xong còn sống chết hỏi bằng được An Sênh có cảm tưởng gì.

An Sênh cái gì cũng không dám nghĩ, tai trái lọt tai phải.

Lúc này cô đang quay cái gáy đối diện với Phí Hiên, trên gáy còn một mớ tóc lộn xộn, biểu thị chủ nhân đang rất bực bội.

"Hoặc là em hôn tôi?" Phí Hiên nói, "Em còn chưa hôn tôi, hôn rồi sẽ không đọc."

An Sênh hít sâu, hít thở…hít thở… vài ngày nay cô cứ làm như vậy liên tục.

Phí Hiên nhướn mày ngồi trên giường, đem chân thò đến phía sau An Sênh, chọc chọc chỗ cô không bị thương, "Có được không vậy~"

An Sênh hít thở sâu, vận hết nội công.

Phí Hiên thu hồi chân. Hôm nay anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng hồng, sắc mặt anh khá tốt, nằm nghiêng trên giường, tư thế quả thật không giống như đang nằm viện, mà làm người mẫu chụp hình thì đúng hơn.

"Hôn hay không?" Phí Hiên kề sát vào An Sênh hỏi, "Hôn tôi một cái, tôi không đọc nữa."

An Sênh nhắm mắt lại, tiếp tục thôi miên chính mình. Không thể hôn, Phí Hiên dính người như sam, nếu cô hôn một cái thật, đời này con mẹ nó đừng mơ tưởng tới chuyện nói rõ ràng với anh.

Phí Hiên thở dài, cắn vành tai An Sênh, cũng không nổi giận, tiếp tục kể chuyện, "…cúp ngực từ A thành C. Có một ngày vào buổi tối, người chồng uống say, vừa lúc cô tắm rửa xong đi ra, chỉ mặc cái áo tắm mỏng manh…"

Phí Hiên dừng một chút, vài ngày nay anh đã luyện từ giọng máy móc không cảm xúc thành tình cảm dào dạt, thậm chí còn có thể nhại giọng con gái, chất lượng lồ ng tiếng rất tốt.

"Chiếc áo mỏng mong không che được cảnh xuân trước ngực." Phí Hiên nằm sát bên cạnh An Sênh, tiếp tục đọc, "Chồng vừa thấy tôi ánh mắt liền trừng lớn. Lần đầu tiên của chúng tôi, cả hai cởi hết sạch, tiếp… Đột nhiên!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!