Chương 167: (Vô Đề)

Khi hai người ra khỏi phòng tắm, Phí Hiên cảm thấy cực kỳ mỹ mãn. Còn An Sênh sắc mặt ửng hồng, nước nhỏ xuống từ ngón tay, bị anh vừa ôm vừa đẩy từ phía sau đến bên cạnh chiếc bàn nhỏ.

"Ăn thêm một chút với anh." Phí Hiên nói, "Anh ăn một mình rất chán..."

"Nhưng trước khi tới em đã ăn rồi..." An Sênh nói, "Em... Này anh đừng cắn. Được được được, em ăn."

Sau khi giải cứu đôi tai đáng thương từ miệng Phí Cẩu, An Sênh ngồi trên giường bệnh, đối diện cái bàn nhỏ. Phí Hiên đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn, bên trong đều là các món ăn yêu thích của anh. An Sênh đã chuẩn bị trong cửa hàng trước khi đến.

Lấy đôi đũa ra, Phí Hiên ăn cái gì cũng ngon, sau đó còn nhét đồ ăn vào miệng An Sênh. Cô bất đắc dĩ há miệng, chậm rãi nuốt đồ ăn mà anh đưa tới. Rõ ràng là do cô tự làm, cũng đã nếm thử ở cửa hàng rồi, nhưng được chính tay anh gắp cho, cảm giác như được thêm đường, ngọt ngào không thể giải thích được.

"Sắp tới sinh nhật anh đúng không?" An Sênh đột nhiên nói.

Phí Hiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Anh không có tổ chức sinh nhật."

Khi còn nhỏ, mỗi lần đến sinh nhật, Phí La Minh đều tự ý mời bạn học của anh đến nhà chơi. Nhưng trong nhà lại nhiều trẻ con như vậy, bạn học đến chơi, muốn giấu cũng không giấu được. Mỗi lúc ấy, Phí Hiên đều cảm thấy xấu hổ vì gia đình của anh, cảm thấy nó thật xấu xí. Nhưng cái xấu xí này là thứ mà anh không thể nào thay đổi được.

Có lần, Phí Hiên nghe được một ít lời đồn đãi khó nghe. Vì vậy, anh không còn tổ chức sinh nhật nữa. Nhiều năm như vậy, mặc dù anh đã trưởng thành, nhưng chuyện này vẫn giống như vết thương mưng mủ theo năm tháng, được che đậy dưới lớp quần áo, không dám mở ra.

An Sênh sửng sốt một chút. Cô vừa biết sinh nhật của Phí Hiên từ chỗ Phí Sư. Khi trước, lúc hai người còn hoà thuận, An Sênh có hỏi qua, nhưng Phí Hiên không chịu nói, hoặc nói qua loa, hoặc nói chưa tới.

"Bởi vì..." An Sênh nhìn thần sắc có chút ảm đạm của anh, cũng không truy hỏi đến cùng nữa. Cô không muốn vạch vết sẹo của anh. Cô muốn anh tự nguyện nói với cô.

Bữa ăn trôi qua trong yên tĩnh. An Sênh và Phí Hiên lại ngây người một hồi, dựa vào nhau cười đùa một lúc, cảm xúc của anh mới khôi phục. Lúc này, cô chuẩn bị đi.

"Anh đã có thể xuất viện." Phí Hiên nói, "Em đi làm thủ tục xuất viện cho anh đi."

"Anh ở thêm hai ngày nữa." An Sênh lắc đầu, "Em vừa kiểm tra, vết thương trên lưng anh xung quanh không sao cả, nhưng ở giữa vẫn còn sưng đỏ. Anh không cảm thấy căng sao?"

"Không sao," Phí Hiên nói, "Anh muốn về nhà," ánh mắt anh sáng lấp lánh, "Trở về nhà của chúng ta."

An Sênh nở nụ cười, "Gấp cái gì, dù sao sớm muộn gì cũng phải trở về. Hơn nữa, nước tiểu của anh quá vàng, bình thường uống nước cũng nhiều mà, em phải đi hỏi bác sĩ."

Cô bắt đầu càm ràm như bà mẹ già, "Hiện tại anh cảm thấy không có việc gì, đó là do anh còn trẻ. Lúc trẻ không chú ý, về già sẽ gặp phải vấn đề."

"Đời này, em thực sự không muốn đến bệnh viện nữa, ít nhất là cho đến khi em 50 tuổi." An Sênh nói, "Anh cứ khoẻ hoàn toàn rồi lại nói chuyện."

Phí Hiên không nói gì nữa, đôi mắt gợn sóng nhìn An Sênh, đặc biệt nhu thuận gật đầu. Anh rất thích An Sênh như vậy. Đối với người bình thường mà nói, có lẽ đây là những lời nghe đến phát chán khi còn nhỏ, nhưng Phí Hiên chưa từng nghe qua.

Thời thơ ấu là giai đoạn hình thành tính cách của một con người. Cha mẹ và thế giới bên ngoài đều ảnh hưởng sâu sắc đến chúng. Nó giống một cái búa to vô hình, từng chút từng chút một nện vào tính cách của trẻ con, hoặc hoạt bát, hoặc yếu đuối, hoặc thiện lương, hoặc tà ác. Những điều này, khó có thể thay đổi được.

Phí Hiên khuyết những thứ này, bây giờ nhận được từ An Sênh, anh như con cá thiếu nước, luôn khát khao và tham lam.

"Anh có nghe thấy không?" An Sênh nhìn vẻ háo sắc của Phí Hiên, xoa xoa mặt, giọng nói mang theo sủng nịnh, hỏi: "Anh có thích phong cách hôm nay của em không?"

Phí Hiên gật đầu, nhìn chằm chằm cô, hàng mi khẽ chớp, "Thích... muốn..." làm.

Chữ cuối cùng anh không nói ra, chỉ là khẩu hình miệng. Nhìn vậy, An Sênh lập tức cười mắng, "Cút đi!"

"Ở lại quan sát thêm hai ngày nữa, em sẽ đi thảo luận với bác sĩ một chút, dặn dò hộ lý trông chừng mấy chỉ số, sau đó lại làm thủ tục xuất viện, được không?"

"Được." ánh mắt anh từ cằm cô trượt xuống, "Em ngực lớn, em quyết định."

"Phí Hiên, anh có thể đứng đắn một chút được không!" An Sênh gầm nhẹ, xoay người mở cửa đi ra ngoài, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn. Phí Hiên này... thật đáng yêu.

Quá đáng yêu, An Sênh vừa đi ra ngoài vừa nghĩ.

Cô định tạo cho Phí Hiên một bất ngờ. An Sênh có thể đoán được tại sao anh lại từ chối tổ chức sinh nhật. Còn có thể vì sao? Phí Hiên không có tình sử gì, cũng không xảy ra việc ngoài ý muốn trí mạng gì. Do vậy, chỉ có thể vì gia đình của anh.

Trong một gia đình đầy con ngoài giá thú như vậy, cô không thể tưởng tượng được, rốt cuộc anh đã trải qua những gì mà lại biến thành cái dạng như bây giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!