Chương 166: (Vô Đề)

Phí Hiên đã thành thế này, khẳng định không thể ăn này ăn nọ được. Thực quản và cổ họng của anh bỏng rát, dù có ăn được cũng phải nghe theo lời dặn của bác sĩ. Đêm hôm khuya khoắt mang theo cái bình nước không rõ nguồn gốc lẻn vào, còn lợi dụng lúc người ta ngủ say, bất kể từ góc độ nào mà nói, đều không giống như làm chuyện gì tốt.

An Sênh có chút lo lắng li3m môi, hai người nhìn nhau gần trong gang tấc. Ánh mắt Phí Hiên chỉ thoáng qua một chút kinh ngạc, sau khi nhìn rõ là An Sênh, anh thậm chí còn lộ ra vẻ ôn nhu.

An Sênh nhìn vào mắt anh, tâm theo đó như nhũn ra. Trong mắt anh là tin tưởng tuyệt đối. Cô cũng không cảm thấy chột dạ nữa, trực tiếp tiến đến gần môi Phí Hiên, đẩy phần nước còn lại trong miệng vào miệng anh.

Cô tuỳ tiện bịa một câu, "Đây là protein do bác sĩ kê đơn, chuyên chữa lành vết thương ở cổ họng và thực quản của anh. Ban ngày hộ lý quên, bây giờ anh uống đi."

Phí Hiên nhìn thoáng qua bình sữa trên tay An Sênh. Thứ đó hiển nhiên không có mùi vị như sữa. Nói chính xác hơn, nó không có chút hương vị nào cả. Nếu cô dùng bình đựng của bệnh viện thì anh sẽ thực sự tin tưởng.

An Sênh cũng ý thức được cái chai trong tay cô có chút "không hợp quy", thậm chí còn quên không xé nhãn hiệu.

Cô vội vàng dấu tay ra sau lưng, định giải thích với Phí Hiên, nhưng cổ họng anh vừa động, nghe "ực" một tiếng, anh ngoan ngoãn nuốt chất lỏng không rõ vào miệng.

An Sênh:...

Cô mỉm cười, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt gầy gò của anh, trong lòng khẽ gợn sóng.

Nếu bạn trai bị bệnh thần kinh, thật ra cũng có ưu điểm. Anh ấy sẽ tin tưởng bạn vô điều kiện, biết rõ không đúng nhưng vẫn chọn điên cùng bạn, thậm chí còn không cần một lý do chính đáng.

Có cảm giác như uống rượu độc nhưng vẫn nở nụ cười.

Thấy anh hợp tác như vậy, An Sênh dứt khoát đưa tay lên phía trước, cái gì cũng không giải thích, trực tiếp mở nắp chai, đặt miệng chai kề vào miệng anh.

Dỗ anh, "Ngoan, anh uống hết nửa chai này đi."

Phí Hiên chớp chớp mắt, nhưng không có ý tứ muốn uống, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào…môi An Sênh.

Hai người ngay lúc này, khó có được loại ăn ý như vậy. An Sênh ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của anh.

Đây là muốn cô dùng miệng bón.

An Sênh có chút dở khóc dở cười, nhưng chỉ cần Phí Hiên không hỏi cô nguồn gốc của chai nước này, bón bằng miệng không thành vấn đề.

An Sênh đưa chai nước lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó dưới ánh mắt như phát sáng của Phí Hiên, tiến sát đến bên môi anh.

Phí Hiên cực kỳ phối hợp khẽ hé miệng, An Sênh đẩy nước vào, anh ngoan ngoãn nuốt xuống.

"May anh không phải là hoàng đế thật." An Sênh uống mấy ngụm thì hết bình nước dinh dưỡng, liền vỗ vỗ cái trán Phí Hiên, "Nếu anh là hoàng đế thật, không biết sẽ hoang đường thành cái dạng gì..."

Phí Hiên nhếch khóe miệng, trên môi vẫn còn dính một chút nước dinh dưỡng. Anh li3m li3m môi, An Sênh lấy khăn giấy ra lau cho anh. Nhưng anh lại hơi cúi xuống tiếp tục nhìn chằm chằm vào môi cô, ánh mắt như hai móc câu nhỏ.

An Sênh bị anh câu dẫn, cúi đầu, một lần nữa phủ lên môi Phí Hiên. Lần này, không phải đơn thuần là bón nước, mà giống như cắn m*t. Hai đầu lưỡi triền miên cuốn lấy nhau, mặt đỏ tim đập.

Phí Hiên rất mạnh mẽ, An Sênh luôn biết điều đó, và cũng chưa bao giờ chịu được dáng vẻ này của anh. Đợi đến khi cảm thấy thiếu dưỡng khí, anh mới hài lòng rút đầu lưỡi rời khỏi miệng cô. Cánh tay cô đặt bên giường có chút mềm nhũn, tay còn lại vô thức xoa chỏm tóc trên đỉnh đầu Phí Hiên, cảm giác rất thoải mái.

Hai đôi môi tách ra, hơi thở cả hai đều có chút hỗn loạn. An Sênh ghé vào bên giường, tỳ vào trán Phí Hiên, cọ cọ.

"Anh mau khỏe lại..." An Sênh hôn lên mặt Phí Hiên, "Chờ anh khoẻ lại, chúng ta sẽ không bao giờ cãi nhau nữa, được không?"

Đầu lưỡi Phí Hiên nhẹ nhàng chạm vào má thịt, khẽ gật đầu.

Anh không muốn nhốt An Sênh nữa, chính anh đã thử qua, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi.

Nếu người bị nhốt là An Sênh, nếu Phí Hiên không để lại chìa khóa cho cô trên tủ đầu giường, như vậy hiện tại người nằm đây chính là cô. Mà những vệ sĩ anh thuê, vì cầm tiền của anh, vẫn còn có lợi ích từ anh nên mới liều mạng để cứu anh. Nhưng nếu lúc đó người xảy ra chuyện là An Sênh, ngay cả Phí Hiên cũng không thể cam đoan, bọn họ có đem hết toàn lực để cứu cô giống như cứu anh không.

An Sênh và những món đồ trong bộ sưu tập của anh không giống nhau. Phí Hiên có thể chịu được việc mất đi những thứ đó, nhưng nếu chỉ cần nghĩ đến, cho dù chỉ là nghĩ, An Sênh bởi vì bị anh trói lại mà không thể được cứu ra ngoài, Phí Hiên liền sợ hãi đến nỗi mỗi tế bào đều cảm thấy đau đớn.

Cùng lắm thì về sau anh sẽ ủy quyền nhiều hơn, thuê thêm người quản lý, sắp xếp thêm nhiều người Phí gia đã tốt nghiệp đến làm việc trong công ty, theo Phí Sư học hỏi. Lúc ấy, anh sẽ thời gian ở bên cạnh cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!