Chương 14: Trung tâm vũ trụ Ngũ Đạo Khẩu

Không khí trong xe rất ngột ngạt, như thể một chiếc máy hút chân không khổng lồ đang từ từ rút hết oxy xung quanh. Tiếng ồn trắng từ những hạt mưa va vào nhau chính là nguồn gốc của cảm giác bức bối ấy.

Viên Bắc cảm thấy khó chịu, là cảm giác khó chịu về sinh lý. Anh quay đầu, đẩy khuôn mặt của Uông Lộ Hi cùng với hình xăm đáng ghét trên cổ tay cô ra khỏi tầm mắt. Ngón tay anh liên tục gõ lên vô lăng, trong lòng như có một đám lửa sắp bùng cháy, khói trắng mỏng tang lượn lờ.

Vậy mà Uông Lộ Hi vẫn không chịu buông tha anh.

Mưa quá lớn, ầm ĩ vô cùng.

"Viên Bắc, mưa càng lúc càng lớn rồi." Uông Lộ Hi co tay lại, giọng điệu cũng dè dặt: "Em có thể hỏi, anh gấp gáp đưa em đến trường để làm gì không?"

Giữa tình cảnh này, đi dạo trường học thì không hợp lắm nhỉ?

Viên Bắc không trả lời, anh sợ vừa mở miệng thì mình sẽ bộc lộ sự bực dọc và thiếu kiên nhẫn. Liếc thấy đùi Uông Lộ Hi nổi đầy da gà, anh giơ tay tắt điều hòa.

"Em hối hận rồi, thế được chưa? Em không muốn đi dạo nữa." Uông Lộ Hi bắt đầu làm càn làm bậy: "Mưa lớn thế này, đi còn xem được gì? Hơn nữa, em cũng không muốn đi cùng anh nữa, anh đã phá hủy Công viên Bắc Hải của em rồi. Làm ơn, hãy lương thiện chút, để lại cho em xíu chốn bồng lai đi!"

Viên Bắc im lặng, sắc mặt càng lúc càng tệ.

"Chẳng lẽ anh muốn dùng cách này để bù đắp cho em sao?" Uông Lộ Hi tiếp tục chà sát hình xăm dán trên cổ tay: "Em không cần! Những cảnh hẹn hò mà em nói, sau này sẽ có người giúp em thực hiện, không cần anh lo lắng đâu. Em không muốn sau này, khi em và bạn trai tương lai hôn nhau dưới ký túc xá, trong đầu em lại hiện lên khuôn mặt anh!"

Thêm một cái đèn đỏ nữa.

Mưa to đến mức tầm nhìn bị cản trở, Viên Bắc đạp phanh quá gấp, cả người Uông Lộ Hi hơi bị nghiêng về phía trước. Trên bản đồ, các đường kẻ đỏ chằng chịt, cảnh báo tai nạn cũng không ít, dưới cơn mưa xối xả, khắp nơi đều hỗn loạn.

Viên Bắc lạnh lùng nói: "Đừng nói thêm với anh lời nào nữa!"

"…Hôm nay anh nóng tính quá." Uông Lộ Hi nói vậy, rồi im lặng.

Hướng đi đã thay đổi mấy lần.

Cuối cùng, chiếc xe đi dọc theo Bắc Tam Hoàn, tiến về phía Hải Điện.

Cả chặng đường không ai nói gì nữa.Dường như mỗi khu vực ở Bắc Kinh đều có khí chất riêng của nó. Hải Điện – nơi Viên Bắc học – là nơi anh không thích, vì nó quá "bận rộn".

Lúc đó, vẫn chưa có từ "trầm kẽm" nhưng không cần phải cố gắng mô tả, ai sống ở đây cũng hiểu. Con người Hải Điện, linh hồn Hải Điện, nơi đây có vô số văn phòng chia ngăn và không gian làm việc chung. Trên tin tức chỉ nhắc đến bao nhiêu doanh nghiệp công nghệ đã thành công ở Trung Quan Thôn, nhưng lại chẳng bao giờ đề cập đến có bao nhiêu giấc mơ khởi nghiệp bị chôn vùi tại đây. Trong cuộc chiến này, người trụ lại đến cuối cùng chỉ là một phần rất nhỏ.

Về giáo dục thì khỏi phải nói, từ "nuôi con kiểu gà công nghiệp" là bắt đầu từ đây.

Ở Ngũ Đạo Khẩu đầy rẫy các trường đại học, ngoài Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, thì còn có Đại học hàng không vũ trụ Bắc Kinh, Đại học Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh, Đại học Ngôn ngữ Bắc Kinh, Đại học Công nghệ và Khai khoáng Trung Quốc… Các trường cao đẳng đại học chen chúc, cái tên "trung tâm vũ trụ" không biết là do quảng trường Ucenter mà ra, hay do ở đây sinh viên xoay vòng nhanh chóng như hệ ngân hà nữa. Viên Bắc cũng không rõ, anh chỉ biết cái tên đó đã có từ lâu.

Trên đường, từng chiếc ô chen chúc nhau, ai cũng vội vàng. Nhất là ở ngã tư khổng lồ kia có rất nhiều người, xe, xe đạp công cộng, và cả xe điện, khiến Uông Lộ Hi nhìn mà hoa mắt. Rõ ràng đang là kỳ nghỉ hè, vậy mà vẫn đông đúc, như thể chỉ cần chen chân vào đây, không cần ai thúc giục thì cũng sẽ bị cuốn theo bầu không khí, trở thành một phần của dòng chảy, bước chân cũng bất giác nhanh hơn.

Viên Bắc hỏi Uông Lộ Hi: "Đến trường chụp ảnh không?"

"Không chụp." Uông Lộ Hi đáp chắc nịch: "Em không còn ảnh giấy nữa. Không chụp."

Dù sao sau này vẫn còn cơ hội.

"Vậy em muốn đi đâu?"

"Anh đưa em đến đây mà! Hỏi em làm gì."

"Có đói không?"

"Đói." Uông Lộ Hi nhìn đồng hồ, giờ đã là buổi chiều, đến giờ cô vẫn chưa ăn uống gì.

"Ăn gì?"

"Em muốn ăn lẩu, thật cay vào." Cô cố tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!