Chương 10: Khu nghệ thuật 798

"Uông Lộ Hi, dậy chưa?"

Một tin nhắn thoại.

Uông Lộ Hi không có thói quen như Viên Bắc, khi ngủ cô không bao giờ để điện thoại ở chế độ im lặng, và điện thoại cũng luôn nằm ngay cạnh gối. Đừng nói đến tin nhắn WeChat, ngay cả chuông báo thức buổi sáng cũng phải cài ba cái, mỗi cái cách nhau năm phút, thì mới kéo nổi cô ra khỏi giường. Đặc biệt là ban ngày đi bộ nhiều, mệt rồi thì ngủ càng say.

Nhưng trong cơn mơ màng, dường như có ai đó đang kéo tai cô.

Lúc đó là 9 giờ sáng.

Uông Lộ Hi mơ màng với tay lấy điện thoại, thì ra là tin nhắn từ Viên Bắc, anh chỉ gửi một tin mà không có thêm gì nữa.

Gọi người dậy mà gọi kiểu này à.

Cô định nhắn lại cho Viên Bắc là "dậy rồi dậy rồi", nhưng khi nhấn giữ để gửi tin nhắn thoại, bốn chữ này thế nào cũng không nói vừa ý được.

Giọng nói lúc vừa tỉnh dậy nghe rất khó chịu, vừa lười biếng vừa khàn khàn. Uông Lộ Hi thử mấy lần, cố gắng điều chỉnh giọng và âm điệu để tạo ra cảm giác lười biếng mà thư thái tự nhiên. Nhưng cuối cùng cô vẫn thất bại, đành phải gửi tin nhắn chữ. Sau đó cô úp mặt vào gối, đạp chân loạn xạ, tự phạt vì cái sến sẩm của bản thân.

Viên Bắc gửi cho cô một đường link.

"Vé vào Công viên Universal khó đặt lắm, điền thông tin cá nhân vào đây, tôi nhờ bạn ở công ty du lịch giúp." Anh nói.

Uông Lộ Hi bật dậy khỏi giường.

Sau khi kéo rèm giường, cô mới nhận ra hôm nay mọi người đều dậy rất sớm. Cô gái ở giường đối diện đến Bắc Kinh thăm bạn, hình như hôm nay chuẩn bị rời đi. Thấy Uông Lộ Hi tỉnh dậy, cô ấy kéo vali sang bên cạnh, thuận miệng hỏi han: "Em còn ở đây bao lâu nữa?"

"Em đến đây để học, một thời gian nữa nhập học rồi, khi đó em sẽ vào ở ký túc xá ạ!" Uông Lộ Hi đáp, trong lòng thầm tính toán ngày tháng, còn khoảng nửa tháng nữa là đến ngày khai giảng. Lúc này đột nhiên Uông Lộ Hi mới nhận ra thời gian trôi nhanh thế nào, cô đã đi chơi nhiều ngày thế rồi á.

Mùa hè ở Bắc Kinh, thật sự sắp qua rồi.

Vừa đánh răng rửa mặt, cô vừa nhắn tin trả lời Viên Bắc: [Sao hôm anh nay dậy sớm thế? Ngủ được mấy tiếng? Không mệt à?]

Viên Bắc: [Cũng ổn.]

Miệng Uông Lộ Hi vẫn còn đầy bọt kem đánh răng, cô ngáp dài: [Nhưng hình như em vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.]

Viên Bắc: [Vậy ngủ thêm đi.]

Viên Bắc: [Khi nào đến dưới nhà thì tôi sẽ gọi em.]Kế hoạch hôm nay là đi khu nghệ thuật 798.

Trước đây khu vực này là dự án công nghiệp do Liên Xô viện trợ xây dựng, có rất nhiều nhà máy tập trung ở đây. Nhưng do thời thế thay đổi, nó dần rút khỏi sân khấu lịch sử, sau đó vì giá thuê mặt bằng khá rẻ nên nhiều nghệ thuật gia đã đổ về đây mở phòng trưng bày, phòng làm việc…

Những nhà máy cũ trở thành khu nghệ thuật, thêm vào đó là các cửa hàng và công ty truyền thông đến mở chi nhánh, biến nơi này thành công viên công nghiệp văn hóa sáng tạo. Vài năm trước, khi từ "người trẻ yêu nghệ thuật" còn thịnh hành, có câu nói thế này: "Tất cả những người trẻ yêu nghệ thuật đều nhất định sẽ dừng chân tại 798 để ghi lại dấu ấn của riêng mình, khó có ai là ngoại lệ."

Bất kể lúc nào đến đây, bạn đều có thể thấy đủ loại triển lãm nghệ thuật. Đa dạng chủ đề, nhiều lĩnh vực khác nhau, thoả sức tưởng tượng, không cần phải hiểu biết sâu  biết rộng hay chuyên nghiệp, chỉ cần thưởng thức là đủ. Sự bất ngờ tình cờ này ai ai cũng có phần.

Uông Lộ Hi chính là kiểu người không có hiểu biết về nghệ thuật, cô tự nhận mình chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào, song điều đó cũng chẳng thể ngăn cô đến đây chơi.

Trong khu có một bức tường nổi tiếng trên mạng, mỗi mùa hè đều thu hút rất nhiều người đến chụp ảnh check

-in. Bởi vì những dây trinh đằng ba mũi leo kín cả một mảng lớn, phát triển mạnh mẽ đến mức che hết ánh sáng, gần như bao phủ toàn bộ bức tường, thậm chí cả cửa sổ kính cũng không thoát khỏi sự xâm chiếm.

Uông Lộ Hi giơ máy ảnh chụp lấy liền lên, cô thoáng thấy Viên Bắc dừng lại trước lối vào một cuộc triển lãm.

Đó là triển lãm cá nhân của một nhà thư pháp trẻ, hoặc nói đúng ra, dùng danh xưng nghệ thuật gia thì hợp lý hơn. Khác với thư pháp truyền thống cần bút, mực, giấy, nghiên, nghệ thuật gia này sử dụng các công cụ từ thiên nhiên.

Ví dụ, anh ta viết chữ trên đá, mực viết là nước ép từ cỏ non đầu xuân bên cạnh tảng đá được nghiền ra. Hoặc anh ta dùng máy bay không người lái chụp lại bãi cát mùa hè ven biển, rồi phát huy trí tưởng tượng, coi những dấu chân loang lổ do khách du lịch giẫm lên như là nét bút, tùy ý nối thành mấy chữ.

Uông Lộ Hi thật sự không hiểu nổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!