Uông Lộ Hi nằm trên chiếc giường nhỏ trong nhà nghỉ thanh niên, cô kéo kín rèm giường, cầm điện thoại trên tay rồi trầm ngâm. Hôm nay đi bộ khá nhiều nên bàn chân hơi nhức, cô phải co duỗi ngón chân liên tục để giảm bớt cơn đau.
Viên Bắc nhắn tin tới: [Em còn định đi đâu nữa không? Những chỗ muốn đi mà chưa đi.]
Uông Lộ Hi: [Để em nghĩ xem.]
Uông Lộ Hi: [Dạo này em bận chút chuyện, em hứa với cô hàng xóm là nghỉ hè này sẽ giúp con gái cô ấy ôn tiếng Anh vài buổi, con gái cô ấy học cấp hai. Hồi trước em chơi bời hơi quá đà, đã hoãn mãi rồi.]
Viên Bắc: [Ôn thế nào?]
Uông Lộ Hi: [Online, chữa bài sai rồi gọi video, cùng nhau đọc bài, làm bài đọc hiểu.]
Viên Bắc: [Có trả tiền chứ?]
Uông Lộ Hi: [Đương nhiên rồi!!]
Đây là điều khiến Uông Lộ Hi tự hào nhất, phần lớn chi phí cho chuyến đi chơi lần này, bao gồm cả việc mua điện thoại và máy tính bảng mới sau khi thi đại học, đều do cô tự chi trả. Một phần là tiền tiêu vặt cô tiết kiệm nhiều năm, một phần là tiền cô kiếm được từ việc dạy thêm trong kỳ nghỉ, và một phần nữa là tiền bán đồ dùng sinh hoạt và các loại vở ghi chép cũ khi rời trường.
Ban đầu Uông Lộ Hi không biết gì về "thị trường", mãi đến khi bạn bè nhắc nhở thì cô mới nhận ra, với điểm thi đại học và thứ hạng của mình, những quyển vở ghi chép mà cô tích cóp rất có giá trị. Dù có phần tự mãn, nhưng Uông Lộ Hi vẫn cảm thấy số tiền đó khá "nóng tay", vì vậy mỗi quyển vở ghi chép cô đều kèm thêm một chồng lớn bài tập sai, bán mà như cho không, nháy mắt đã giải quyết hết.
Uông Lộ Hi kể với Viên Bắc rằng đây là kỳ nghỉ hè đầu tiên trong đời mà cô không phải lo lắng về chuyện học hành, không có bài tập nghỉ hè, cũng chẳng phải lo thi cử, hoàn toàn không có áp lực, vừa có tiền vừa có thời gian.
Viên Bắc bắt theo lời cô: [Ừm, tuổi trẻ thật tốt.]
Sau đó anh lại nhắn: [Nếu không ra ngoài thì cứ nghỉ ngơi đi, tôi cũng có việc phải làm rồi.]
?
Anh làm gì nhỉ? Bận mấy ngày?
Anh bận thì em có thể nhắn tin cho anh không?
Nhưng trong khung chat, Viên Bắc không trả lời nữa.
Uông Lộ Hi đột nhiên cảm thấy hối hận, cô chợt phát hiện mình đã "giết chết" cuộc trò chuyện. Vài ngày nay cô chỉ có chút việc, chứ đâu phải là không thể gặp Viên Bắc nữa, cô vẫn cảm thấy mình có thể "tái chiến" quanh thành phố Bắc Kinh thêm ba mươi nghìn dặm nữa, miễn đi cùng với Viên Bắc là được.
Nhưng vừa nghĩ vậy, cô lại thấy hơi tự ti.
Kiêu hãnh và xấu hổ, mong chờ và thất vọng, khi những cảm xúc đối nghịch này tụ lại trong lòng, Uông Lộ Hi cảm thấy mình giống như một hạt táo nhăn nheo, một chiếc lốp xe xẹp, uể oải không sức sống.
Biết rõ mình đang đi trên con đường không biết đến đích, nhưng thế thì đã sao? Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu những người tỉnh táo, song nghĩ sao là một chuyện, làm thế nào lại là chuyện khác. Nửa đường quay đầu lại thật sự rất khó. Huống hồ cô còn chạy nhanh, tăng tốc từ 0 đến 100 rất nhanh, chỉ một cú lao mạnh là phóng đi ngay.
Uông Lộ Hi gõ ngón tay lên màn hình.
Cô rất muốn hỏi cho rõ, muốn hỏi thăm Viên Bắc. Nhưng cô lại cảm thấy những câu hỏi liên tục khiến mình day dứt trong lòng ấy có lẽ hơi vượt quá giới hạn.
Cuối cùng Uông Lộ Hi vẫn nhịn lại.
Từng chữ đã gõ xong đều bị cô xóa đi.Cô âm thầm ghim khung chat trò chuyện với Viên Bắc lên đầu danh sách để có thể thấy tin nhắn mới ngay lập tức.
Trong tuần tiếp theo, Uông Lộ Hi không còn sắp xếp những kế hoạch dày đặc cho bản thân nữa.
Ban ngày cô nằm lười trong nhà, hoặc đến những quán cà phê có trang trí đẹp rồi gọi một cốc đồ uống chế riêng của quán, đeo tai nghe, sau đó dạy tiếng Anh cho cô bé hàng xóm qua mạng. Buổi tối cô lại lên các ứng dụng đánh giá tìm quán ăn ngon, rồi đi tàu điện ngầm ra ngoài tìm đồ ăn.
Cuộc trò chuyện với Viên Bắc dường như cũng dừng lại.
Không phải kiểu dừng đột ngột, mà thỉnh thoảng vẫn có những đoạn hội thoại ngắn ngủi. Viên Bắc cũng sẽ nhấn "like" những bài đăng trên vòng bạn bè của cô – như thể đây là một tín hiệu, báo hiệu rằng anh đang rảnh, đang dùng điện thoại. Uông Lộ Hi quét mã ra khỏi cửa tàu điện ngầm rồi chen khỏi đám đông, vì không kịp lên thang cuốn nên cô đứng vào một góc, sau đó gửi tin nhắn cho Viên Bắc.
Uông Lộ Hi: [dd]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!