Buổi chiều, Uông Lộ Hi có hẹn chụp ảnh, nhưng cô không nói trước với Viên Bắc.
"Anh đã đi dạo công viên Bắc Hải với em là em cảm ơn lắm rồi." Uông Lộ Hi chắp hai tay: "Chụp ảnh có thể lâu lắm, anh kiếm một quán cà phê ngồi nghỉ mát đi, hoặc về nhà trước cũng được? Tối em xong việc sẽ đến tìm anh mời anh ăn cơm! Bữa lớn luôn!"
Vì nhà hàng quanh khu tham quan đều đông đúc, không thể đặt chỗ nên bữa trưa của hai người được giải quyết trên ghế đá công viên. Ngoài đồ ăn vặt và nước uống, sáng ra cô còn ghé 7
-Eleven mua sandwich trứng và cơm nắm thịt bò nướng, nhưng vì bị nhét trong túi cả buổi sáng nên hình thức hơi không đẹp lắm. Khi bảo Viên Bắc chọn, rõ ràng cô thấy anh cau mày.
Uông Lộ Hi không hiểu rõ nội tình, thấy anh nhăn mặt thì hơi ngại ngùng.
"Em không mệt à?" Viên Bắc chọn cái sandwich bị biến dạng.
"Cũng ổn, để em cho anh xem số bước chân mấy ngày nay của em." Uông Lộ Hi chìa cổ tay ra trước mặt Viên Bắc. Trên vòng tay hiển thị trong mấy ngày nay, ngày nào cô cũng đi hơn hai mươi nghìn bước.
"Sao hả?" Uông Lộ Hi chờ được khen.
Viên Bắc uống một ngụm nước rồi đứng dậy: "Ừm, em rất đỉnh."
Đúng rồi! Đúng đúng!
Uông Lộ Hi chạy theo, vượt lên trước mặt Viên Bắc, sau đó giơ tay búng tay một cái, chính là cái "em" đó. Cô thấy giọng Bắc Kinh rất hay, đặc biệt là cách gọi người khác, "em" này "em" kia, nghe rất nhịp nhàng, hay hay. Thế là cô hỏi Viên Bắc: "Anh nói thêm mấy câu cho em nghe đi?"
Balo của Uông Lộ Hi được Viên Bắc tiện tay đeo lên vai, chiếc ba lô khá to nhưng lên người anh lại trông nhỏ hẳn. Anh túm cổ áo cô rồi kéo sang một bên, tránh đám đông phía trước.
"Nói gì?"
"Để em nghĩ xem ha… à đúng rồi, cái kia, cái kia kia, Paris Baguette, AUV! Chính chính chính chính chính gốc luôn1…"
Viên Bắc không đáp lời.
Nhưng Uông Lộ Hi thề, cô chắc chắn đã thấy anh lườm khinh cô.
"Xem video ngắn nhiều quá rồi đấy." Viên Bắc đánh giá, sau đó nhìn điện thoại: "Hẹn chụp ở đâu?"
"Hả?"
"Chụp ảnh, ở đâu?"
"À, ngay đằng trước! Thập Sát Hải!"Thực ra hai nơi đó liền nhau, từ công viên Bắc Hải đi bộ vài bước về phía Bắc là đến Thập Sát Hải.
Lấy cầu Ngân Đĩnh làm ranh giới, Thập Sát Hải chia thành Tiền Hải và Hậu Hải, nổi tiếng nhất là hoa sen. Mỗi khi hè tới, lá sen xanh mướt khắp nơi, hoa sen cao hơn lá, đứng thẳng xen kẽ. Thật ra trước đó Uông Lộ Hi đã đi tour đến đây một lần, vì trong lịch trình có Cung Vương phủ nằm ngay gần đó.
Cung Vương phủ là phủ đệ lớn nhất triều Thanh, cũng là tư dinh của Hòa Thân, là điểm đến không thể bỏ qua của nhiều đoàn du lịch. Tuy nhiên, hôm đó khi nghe giới thiệu, Uông Lộ Hi lại thường xuyên mất tập trung. Cô quan tâm hơn đến việc trước kia Cung Vương phủ từng là bối cảnh quay phim "Hoàn Châu Cách Cách", trong phim có rất nhiều cảnh nổi tiếng. Việc cô muốn chụp ảnh cũng là do ảnh hưởng từ kỷ niệm thời thơ ấu.
Viên Bắc cuối cùng vẫn đi cùng cô.
Khi chụp ảnh, anh chỉ đứng dưới bóng râm xem điện thoại, thỉnh thoảng ngẩn người nhìn xa xăm.
Ở Thập Sát Hải có rất nhiều cô gái đi chụp ảnh, đi vài bước là gặp một người, ai cũng mặc bộ đồ cách cách hệt nhau, trên đầu là kiểu tóc "Kỳ Đầu", nhìn qua cứ ngỡ là lạc vào phim trường cổ trang. Uông Lộ Hi rất sợ Viên Bắc lạc mất nên cứ hay liếc về phía anh, thế là cuối cùng bị chị trợ lý chụp ảnh trêu: "Bạn trai em ở kia, chị trông cho rồi!"
Uông Lộ Hi cầm chiếc quạt tròn xua tay, thật thà đáp: "Không phải bạn trai đâu ạ…"
Rồi cô lại nhìn Viên Bắc.
Lại nhìn thêm cái nữa.
Nhiếp ảnh gia không chịu nổi nữa: "Máy ảnh ở đây này em gái!"
Uông Lộ Hi lập tức đỏ mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!