Chương 3: Phố Tiền Môn

[Lúc nào anh rảnh? Em muốn đưa ảnh cho anh.]  

Khi nhắn tin cho Viên Bắc, Uông Lộ Hi đang ăn mì trộn tương.  

Mì trộn tương Bắc Kinh có yêu cầu khắt khe về sốt thịt, thịt phải là ba chỉ tươi thái hạt lựu, tương đậu khô phải là của hãng Lục Tất Cư.  

Các loại rau ăn kèm cũng không được qua loa. Nhưng tiếc là quán này quá đông, nhân viên phục vụ như đang vội thu dọn bát đũa, Uông Lộ Hi còn chưa kịp nhìn rõ từng loại rau thì chúng đã bị đổ hết lên mì, cô chỉ kịp nhận ra sợi củ cải là loại củ cải "trắng vỏ đỏ lòng", trong mấy thứ màu xanh được thái nhỏ kia ngoài hành ra thì còn có cần tây.

Âm thanh từ chiếc đĩa sứ nhỏ đổ xuống kêu leng keng hòa lẫn với tiếng ồn ào trong quán, tạo nên nhịp điệu khá thú vị. Uông Lộ Hi ăn no, đường trong máu tăng nhanh khiến cô hơi buồn ngủ.  

Hôm nay có nghi thức thượng cờ tại Thiên An Môn, sáng sớm khi trời còn chưa sáng thì đã tập trung, giờ là lúc dạo phố Tiền Môn và tiện thể giải quyết bữa trưa.  

Thành phố Bắc Kinh có bố cục vuông vức, phố Tiền Môn nằm chính giữa trục trung tâm, phía nam quảng trường là Thiên An Môn. Từ xưa nó đã là con phố thương mại, hai bên là những tòa nhà to lớn.  

Thoạt nhìn, dường như không khác gì với các phố thương mại giả cổ ở các thành phố khác, nhưng các cửa hàng lâu đời như Đồng Nhân Đường, Thụy Phù Tường, Trương Nhất Nguyên đều nằm ở đây.  

Uông Lộ Hi liên tục ngước lên nhìn những biển hiệu, cô luôn tưởng tượng rằng, trăm năm trước, những cửa hàng này trông sẽ như thế nào.

Hướng dẫn viên đưa đoàn băng qua ngõ Tiên Ngư chạy theo hướng đông – tây. Hướng ngược lại so với ngõ này là ngõ Đại Sách Lan nổi tiếng hơn.  

Cũng nhờ lời nhắc của hướng dẫn viên, nên Uông Lộ Hi mới sửa lại phát âm, thì ra ba chữ trên cổng vòm ở đây phải đọc như vậy. Cô mở WeChat, nhấn giữ giọng nói để ghi âm, rồi để nó phát lại: [dà shí làn er… dà shí làn er… dà shí làn er…]  

Viên Bắc vẫn chưa trả lời cô.  

Nói chính xác hơn, từ tối qua, sau khi công việc của Viên Bắc kết thúc, cô đã kết bạn WeChat với anh. Nhưng từ đó đến giờ không hề có hồi đáp, bao gồm cả tin nhắn [Em muốn đưa ảnh cho anh xem.] vừa nãy, tin nhắn trước đó [Có đúng chuẩn là mì trộn tương này không đấy?], và cả tin nhắn sớm hơn [Nhìn kìa! Quốc kỳ!].  

Không có hồi đáp nào cả.  

Thậm chí Uông Lộ Hi còn nghi ngờ rằng Viên Bắc đã cho mình một tài khoản WeChat giả. 

…  

Hướng dẫn viên mới hôm nay rõ ràng chuyên nghiệp hơn nhiều, nói năng cũng nhanh nhẹn hơn, nghe là biết đã quen với lời thuyết minh, tốc độ nói rất nhanh. Nhưng Uông Lộ Hi cứ mất tập trung, thi thoảng cô lại liếc nhìn điện thoại, nhìn khung đối thoại chỉ toàn tin nhắn màu xanh.  

Bà cụ cùng phòng với cô đến hỏi ý kiến, rủ cô đi ăn thử món dồi chiên.  

Dồi chiên là món ăn vặt Bắc Kinh, tên gọi khá lạ, nhưng nó không phải là dồi, thậm chí không có thịt, mà được làm từ tinh bột, cắt thành lát một bên dày một bên mỏng và chiên qua dầu, thơm giòn, ăn kèm nước tỏi.  

Hôm nay trời vẫn nắng gắt, phố Tiền Môn lại đông nghịt khách du lịch, Uông Lộ Hi và bà cụ đành đứng nép vào một góc ít người và có bóng râm để tránh nóng. Khi cô đang lấy chiếc xiên tre nhỏ cắm một miếng dồi chiên thì đúng lúc điện thoại reo lên, cô vội vàng nhét miếng dồi vào miệng, suýt nữa đã làm rách miệng.  

Là bạn gửi tin nhắn hỏi thăm tình hình hôm nay thế nào? Có chơi vui không?  

Uông Lộ Hi không tiện gõ chữ, chỉ có thể dùng một tay gửi tin nhắn thoại: "Cũng được."  

Bạn gửi lại dấu chấm hỏi: "Có chuyện gì thế, chẳng phải nói hôm nay đổi hướng dẫn viên sao?"  

"Đổi rồi đổi rồi, không liên quan đến hướng dẫn viên, mình mệt quá thôi." Uông Lộ Hi nói: "Mình nên cho cậu xem đôi chân của mình mới đúng."

Mới nửa ngày mà đã đi hơn hai mươi nghìn bước, ngón chân út như sắp rụng ra rồi.  

"Lính đặc chủng đâu rồi?"  

"… Mình không xứng."  

Cách đó không xa lắm, những du khách trong đoàn đang vây quanh hướng dẫn viên để đề xuất ý kiến.  

Uông Lộ Hi nghe loáng thoáng, đại khái là mọi người đều cảm thấy lịch trình không hợp lý, các điểm tham quan được sắp xếp quá dày, hơn nữa lại đông người, mỗi điểm tham quan chỉ ghé qua vội vã, vừa mệt vừa không có cảm giác trải nghiệm.  

Hướng dẫn viên cũng rất bất lực.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!