Chương 45: Nguyệt Tín Đến, Vương Gia Bi Thương

Triệu Trinh bày ra tư thái ngọc thụ lâm phong (cây Ngọc đón gió) đứng trong nội viện, cơn gió tháng hai cuồn cuộn thổi đến từ phương Bắc vẫn mang theo tia lạnh lẽo, thổi tỉnh cơn giận bị Chu Tử chọc giận của hắn.

Triệu Trinh không biết tại sao bản thân luôn bị người trong phòng kia làm cho tay chân luống cuống, hắn trời sinh hay suy tư, vì vậy liền cứ đứng trong gió rét mà suy nghĩ một hồi, cuối cùng rút ra kết luận — tiểu nhân và nữ nhân thật khó nuôi!

Nữ nhân thật khó chiều a, may mà hắn chỉ có một. Triệu Trinh rất đồng tình với Phụ hoàng và hai vị huynh trưởng của hắn, hơn nữa còn đồng tình với những oanh oanh yến yến trong Vương phủ của Nhị hoàng huynh.

Lúc này Triệu Trinh chợt nhớ ra hành trình của buổi sáng hôm nay. Hắn vốn nghĩ vì đi xa năm tháng, nên muốn thân thiết ở bên Chu Tử, đã đẩy xuống rất nhiều việc. Lúc này đầu óc đã bình tĩnh lại, Triệu Trinh vừa vặn đi làm làm đại sự của hắn.

Kêu Triệu Phúc và Ngân Linh, Triệu Trinh dặn dò vài câu, vừa muốn rời đi, dường như lại nghĩ tới cái gì, quay đầu nói với Triệu Phúc: "Để thêm hai chậu than cạnh tường kép (tường hai lớp) trong phòng!" Nói xong, Triệu Trinh nhấc chân bước đi, trong lòng còn khinh bỉ bản thân lề mề, yếu đuối như đàn bà — tức chết ta rồi, Lão Tử còn quan tâm ngươi lạnh hay không lạnh!

Dẹp —

Sau khi Chu Tử nhiệt huyết sôi trào gan to tày trời đuổi Triệu Trinh ra ngoài, lúc đầu còn có cảm giác hả giận, nhưng sau đó bắt đầu sợ hãi.

Nàng lẳng lặng ngồi ở trong phòng, đợi Triệu Trinh xử lý. Muốn đánh, muốn nhốt, muốn bán, nàng cũng chờ. Chu Tử cũng không biết vừa rồi tại sao mình tức giận như vậy. Không phải nàng đã biết rất rõ rồi sao?

Trước khi Vương phi vào cửa Triệu Trinh sẽ không muốn nàng mang thai, thuốc tránh thai không uống thì làm sao bây giờ? Nhiều người cũng đã uống rồi, sao mình không thể uống được chứ?

Tuy rằng ngoài miệng cũng nói thật dễ nghe, dù ở trong lòng cũng tự lừa mình, nhưng Chu Tử biết, linh hồn của nàng vẫn là người hiện đại, nàng không thể dễ dàng tha thứ việc cùng người khác chia sẻ một người đàn ông. Đại khái căn nguyên chính là chỗ đó!

Nhưng với một nô tỳ mà nói, không thể dễ dàng nhẫn nhịn cũng phải cắn răng để mà nhẫn nhịn, hơn nữa muốn sống sót, thì chỉ có thể tranh với người khác, đấu với người khác, chỉ có thể sống như một oán phụ mà thôi.

Chu Tử vẫn luôn biết rõ chính mình cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày rơi vào trong vũng bùn.

Nhưng hiện tại Triệu Trinh đã giao hộ thiếp cho nàng, cái này giống Chu Tử đang ở trong một phòng lớn bị bịt kín, không thấy được hy vọng, không thể thở, hấp hối sắp chết, nhưng Triệu Trinh đã mở cho nàng một cánh cửa sổ, không khí trong lành mang theo ánh nắng tràn vào — nàng có hy vọng rồi. Cho nên, Chu Tử hết sức vui mừng, có hơi chút cuồng loạn.

Sau khi đợi nửa ngày, Chu Tử mãi không thấy trừng phạt, rất kinh ngạc. Đi hỏi Triệu Phúc và Ngân Linh một chút, mới biết được Triệu Trinh đi Đại doanh đóng quân ở phía đông ngoài thành.

Chu Tử dùng nửa ngày để suy nghĩ, rốt cục đưa ra một kết luận mà bản thân nàng cũng không dám tin — Triệu Trinh thích nàng, ít nhất là trong lòng cũng có nàng!

Kết luận này, trên thực tế thì trong lòng nàng đã sớm giống như lờ mờ hiểu được, nhưng mà không thể tin được, vẫn nóng lòng muốn thử kiểm tra một chút, hôm nay rốt cục cũng mạo hiểm tính mạng kiểm chứng một phen, hơn nữa lại còn thành công!

Thành công! Thành công! Thành công!

Chu Tử vui mừng muốn hét to, muốn ăn mừng thật lớn. Cuối cùng, phương thức ăn mừng của nàng chính là đem kia bát thuốc tránh thai "xả giận", nhìn thấy được mảnh vỡ của bát thuốc, nhưng lại không hẹn mà đều giữ vững trầm mặc.

Triệu Trinh tốn gần nửa ngày, ở Đại doanh phía đông tiến hành sơ tuyển tân binh. Đại doanh phía đông đóng năm vạn quân lính, cuối cùng lại chỉ chọn ra hơn sáu trăm người.

Triệu Trinh muốn những tân binh này trở thành đội kì binh trên chiến trường đánh đâu thắng đó, cho nên tiêu chuẩn lựa chọn rất cao, thân thể có cường tráng không, phản ứng có nhanh nhạy không, đầu óc có tỉnh táo hay không, đây là nội dung khảo sát của cửa ải đầu tiên cần sơ tuyển.

Sau khi sơ tuyển chấm dứt, Triệu Trinh tập trung những người này lại, tiến hành một hồi phát biểu động viên. Hắn nói rất ít, nhưng lời nói như đinh đóng cột rất có khí phách, tóm lại nội dung chủ yếu chính là "Cầu phú quý trong nguy hiểm, mới có thể lập tức phong hầu."

Sau khi kết thục việc sơ tuyển ở Đại doanh phía đông, hắn dẫn một đám thị vệ thân tín phi ngựa đến nơi ở của Cấm quân của phía Bắc kinh thành, dùng hai mấy đã hoàn thành sơ tuyển.

Lúc hắn trở lại Vương phủ, màn đêm đã sớm buông xuống.

Triệu Trinh đứng bên ngoài thư cứa lớn của thư phòng, trong đầu đấu tranh mãnh liệt, rốt cuộc là nên đi gặp Chu Tử hay không gặp đây. Cuối cùng, Triệu Trinh quyết định lạnh nhạt với Chu Tử vài ngày, để cho nàng biết sủng ái của mình quan trọng đến thế nào! Hắn nhấc chân bước vào ngoại thư phòng.

Sau khi ăn qua loa vài thứ, Triệu Trinh cho gọi hai quân sư thân tín nhất là Hồ Phi Đồng và Tưởng Đức Hằng, ba người cùng nhau bàn bạc kế hoạch quân sự. Ba người vừa uống trà vừa bàn bạc, không khí rất là sôi nổi, đột nhiên Triệu Trinh nghe thấy bên ngoài có chút tranh cãi ầm ĩ, đôi lông mày thanh tú của hắn lập tức nhíu lại. Hồ Phi Đồng và Tương Đức Hằng vừa thấy sắc mặt Vương gia không tốt, biết tính tình của hắn, cũng im bặt.

Lúc này Triệu Anh Triệu Dũng dắt một nha đầu xinh đẹp áo màu vàng tiến vào.

"Chuyện gì?"

"Bẩm báo Vương gia, nha đầu này đứng ngoài thư phòng theo dõi Vương gia."

"Đánh hai mươi trượng trước, đánh xong rồi hỏi tiếp!" Triệu Trinh vuốt vuốt giữa đầu lông mày, thản nhiên nói.

Nha đầu áo vàng kia vừa nghe thế, vùng vẫy đứng lên: "Vương gia, nô tỳ là Mỹ Liên, là nha hoàn bên cạnh hai vị tiểu thư của phủ Thượng thư, là Nhị tiểu thư —"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!