Chương 41: Chiến Thắng Trở Về, Không Biết Theo Ai

Vương phủ ở Kinh thành và ở Vương phủ Nam Cương có một điểm giống nhau là: rất là... lớn!

Là vô cùng lớn đó.

Còn những chỗ khác thì hoàn toàn không giống.

Vương phủ ở Nam Cương do Nam An vương Triệu Trinh tự mình thiết kế, từ những vật nhỏ như mỗi nhánh cây ngọn cỏ, mỗi đình đài nghỉ chân, đến những công trình lớn như khuôn viên lầu các đều tốn không ít tâm tư, mỗi nơi mỗi góc đều rất đẹp.

Dường như Triệu Trinh không muốn ở lâu dài trong Vương phủ ở kinh thành, nên chỉ dụng tâm sắp xếp nơi mình ở là nội viện của Tùng Đào Uyển, ngay cả Ngoại thư phòng là nơi hắn tiếp khách cũng chỉ được thu dọn qua loa. Mặt khác, trừ những phòng không thể không sửa sang như phòng của quản gia, nha hoàn, nô tài, các phòng khác căn bản đều không quan tâm, trên cơ bản đều là phòng trống không.

Cho nên Chu Tử mới cảm thấy kỳ quái. Đi được một đoạn đường thật xa, rốt cục cũng đến được cửa lớn của chính phòng.

Trước cửa lớn, có hai ma ma và hai tiểu nha đầu đang ngồi trong phòng Trị sự. (trước cửa lớn của viện nào luôn có phòng Trị sự, là nơi các nha hoàn hay ma ma ngồi chờ để sai xử hay thông báo công việc)

Hai ma ma này một béo một gầy, mặc y phục bằng gấm, nhìn qua cũng thực danh giá. Hai tiểu nha đầu hơi nhỏ tuổi, bộ dáng khoảng mười một mười hai tuổi.

Chu Tử cùng Ngân Linh bước lên phía trước nói rõ mục đích đến đây với hai vị ma ma.

Hai vị ma ma một gầy một béo này vừa nghe đến cái tên "Chu Tử", thì vẻ mặt đều có chút biến đổi, ma ma gầy nói: "Cô nương đợi một chút, bọn ta đi vào thông báo trước đã!"

Chu Tử vội khiêm tốn: "Ma ma quá khách khí rồi, cứ gọi ta là Chu Tử là được!"

Vị ma ma gầy đi vào, liền giống như Hoàng Hạc "một đi không quay lại" nữa. (*)

(*) nguyên văn câu thơ: "Hoàng Hạc nhất khứ bất phục phản", trong bài thơ "Hoàng Hạc lâu" của Thôi Hiệu.

Chu Tử và Ngân Linh hết chờ lại đợi, chờ muốn mỏi mòn, rốt cục không nhịn được gọi ma ma béo ra. Trên mặt ma ma béo nặn ra một nụ cười trừ: "Hai tiểu thư nhà chúng ta. Nhị tiểu thư và Tứ tiểu thư còn đang dùng cơm trưa, cô nương chờ thêm một lát vậy!"

Chu Tử mỉm cười gật đầu, cùng Ngân Linh tiếp tục chờ. Lại đợi một hồi lâu, mới nhìn thấy ma ma gầy chầm chậm đi ra: "Được rồi! Hai vị tiểu thư đã dùng cơm xong, hai vị cô nương có thể đi vào!"

Chu Tử và Ngân Linh đều cảm thấy hai vị Cao tiểu thư này thật kiêu ngạo, nhưng cũng không lên tiếng, đi theo ma ma gầy vào trong.

Đến cửa chính phòng, Chu Tử nhìn thoáng vào trong, phát hiện trong phòng đã được sắp xếp bày biện tương đối ổn thỏa, trên cửa sổ bên ngoài dán vải bông nhuộm cỏ xuyến màu xanh nhạt nổi tiếng là quý hiếm, bên trong lót gạch lưu ly, tất cả đồ nội thất đều bằng gỗ lim, trên tường treo tranh chữ của học giả nổi tiếng — đoán chừng lần trang hoàng sửa sang này tốn không ít bạc a.

Sau khi đi vào, Chu Tử hơi hơi ngẩng đầu, thấy phía trên chính phòng hai vị tiểu thư một trái một phải ngồi ở hai bên.

Vị ngồi bên trái, bộ dáng khoảng chừng hai mươi hai – hai mươi ba tuổi, mắt hạnh mày ngài, da thịt có hơi đầy đặn, trên người mặc áo bào dài chấm gót bằng tơ mỏng thêu hoa văn loan phượng màu đen, váy lụa trắng xen lẫn ánh vàng.

Vị ngồi bên phải có khuôn mặt rất nhỏ hắn, mắt nhỏ lông mày mảnh, gầy đến dọa người, bởi vì rất gầy nên không đoán chính xác được độ tuổi, chắc sẽ không hơn mười sáu — hình như cũng chính là vị tiểu thư đã gặp trong phòng của Cao Đại phu nhân. Nàng hôm nay mặc áo gấm đỏ thẫm quét đất, váy vàng kim phủ dài, chẳng qua nàng ta vừa gầy vừa nhỏ, nhìn có vẻ như không chống đỡ nổi lớp y phục tươi tắn khí phái này.

Chu Tử đoan đoan chính chính nhún người, hành lễ đúng mực: "Nô tỳ Chu Tử bái kiến Nhị biểu tiểu thư, Tứ biểu tiểu thư!"

Ngân Linh ở phía sau cũng hành lễ theo.

Hai vị biểu tiểu thư mỗi người bưng một chung trà, hé nắp chậm rãi uống, ai cũng không muốn mở miệng kêu Chu Tử và Ngân Linh đứng dậy.

Chu Tử vẫn không ngẩng đầu, cứ như vậy nửa quỳ nửa ngồi ở đó. Loại tư thế này rất khó chịu, nhưng Chu Tử cũng không xem là gì, loại đối xử này nàng đã sớm đoán được.

Vị lớn tuổi hơn – Cao Nhị tiểu thư nhìn đường muội(*), thấy nàng vẫn đang nghiêm túc uống trà, không có ý kêu Chu Tử đứng lên, liền cười cười nói: "Đứng lên đi!"

(* "biểu": chỉ những người bên họ ngoại, thường dùng: biểu tỷ, biểu ca, biểu muội... – "đường": chỉ những người bên họ nội, thường dùng: đường muội, đường ca, đường tỷ...)

Lúc này Chu Tử và Ngân Linh mới đứng dậy.

Đây là lần đầu Cao Nhị tiểu thư – Cao Diễm mới nhìn thấy nha đầu thông phòng của Trinh biểu đệ. Trước đây thường nghe người ta nhắc tới, nói là đi ra từ trong phủ mình, gặp nha nụ hoa già nào trong phủ cũng đều nói là rất xinh đẹp, hôm nay nhìn thấy, bất quá chỉ có thế, toàn là phóng đại thôi!

Nàng chỉ thấy Chu Tử này vóc dáng rất cao, làm mất đi vẻ yêu kiều mảnh mai của nữ nhân; đường nét khuôn mặt rõ ràng, đánh mất vẻ dịu dàng mềm mại của nữ tử; quần áo trang sức vô cùng mộc mạc, mất đi vẻ hoa lệ lộng lẫy của nữ tử — tóm lại, chả biết tại sao ai cũng nói nàng ta đẹp.

Nàng vốn nghĩ, đại khái là vì Trinh biểu đệ không thích nữ sắc, nguyên do trong phòng chỉ được có một nha đầu thông phòng, nên chọn người 'vì ít nên hiếm' thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!