Làm xong việc nhà, Chu Tử và Chu Bích xách theo cái sọt đến ruộng lúa mạch hái rau dại. Mùa đông trong ruộng lúa mạch, mặc kệ là rau cải đất hay là cây tể thái (*), nhìn đều rất non, hái về nhà có thể phối hợp làm thức ăn; còn có một ít loại cây xà lách dại, hái về cho gà ăn còn tiết kiệm được không ít ngô.
(*) Cây tể thái: tên một loại cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, là một vị thuốc Đông y, giúp giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu.
Hai chị em vừa hái rau vừa nói chuyện phiếm, phỏng chừng đến giữa trưa, Chu Tử nhìn trời, ánh sáng trắng của ngày đông nhút nhát e lệ tỏa ra ánh trong trẻo nhưng lạnh lùng đọng lại trên bầu trời, thật sự nên trở về nhà rồi.
Chu đại tẩu ở nhà đã làm xong cơm trưa, cháo ngô hầm rau cải, bỏ thêm mấy viên muối thô. Cơm canh thực qua loa sơ sài, nhưng Chu Tử và Chu Bích mỗi người bưng một cái bát, ngồi ở phía dưới cửa sổ phơi nắng ấm mà ăn, còn ăn thật ngon.
Nhà của hai chị em không có ruộng điền, chỉ xới một mảnh đất nhỏ ở đối diện cửa nhà để trồng rau, bình thường dựa vào chút tiền của phụ thân làm thợ mộc kiếm để duy trì cuộc sống, hiện giờ trong nhà chỉ còn lại có một chút lúa mạch, vẫn tiếc không dám ăn, để dành cho lúc mẹ ở cữ sau khi sinh đệ đệ, sẽ xay ra làm mì trứng gà tẩm bổ.
Cơm nước xong xuôi, hai chị em lại phân chia công việc rửa nồi, cho lợn cho gà ăn.
Lúc chăm lợn, Chu Tử nhìn đám lợn ăn thật ngon lành, trong lòng thực vui vẻ. Mấy con lợn này chính là hy vọng của cả nhà, cuối năm, bán đàn lợn sẽ có một chút tiền rồi! Chu Bích ở bên kia vừa cho gà ăn vừa nói với tỷ tỷ: "Tỷ, vừa đến mùa đông sao gà không đẻ trứng nữa?"
"Vẫn đẻ chứ, chỉ là ít đi nhiều thôi!" Chu Tử nhìn đàn gà chen chúc lại một chỗ giành ăn ngô, nói, "Băm hết rau dại hái được cho gà ăn đi, mấy con gà này đã già rồi, cho ăn ngô như thế thật là lãng phí a!"
Chu Bích đáp một tiếng rồi đi băm rau dại.
Chu Tử vội gọi với theo: "Để rau cải và cây tể thái lại, thứ khác thì băm hết đi!"
Chu Bích thanh âm trong trẻo lại đáp một tiếng.
Hai chị em xách cái sọt lên đang chuẩn bị đi thì Chu đại tẩu vội vàng căn dặn: "Về sớm một chút, đến chỗ cha các con làm nhặt chút vụn bào (mạt cưa) về!"
Chu Tử vội vàng lên tiếng đáp.
Ở Độc huyện này, thợ mộc đến nhà người khác làm việc, luôn có quy củ là mạt cưa và gỗ vụn đều thuộc về thợ mộc, nhặt về nhà có thể dùng nhóm lửa.
Lúc chạng vạng tối, Chu Tử cùng Chu Bích hợp lực lôi xe đã được cải tiến thêm hai bánh ra, Chu Tử kéo xe, Chu Bích thì giữ xe đẩy xe, cùng đi đến nhà Chương lão Tam ở thôn nam.
Nhà Chương lão Tam tuyệt đối không giống phần lớn những nhà khác trong thôn, một tứ hợp viện(*) lớn ngay ngắn chỉnh tề, tất cả đều là tường gạch xanh mái ngói đen, ngay cả lối đi trong viện cũng được trải gạch xanh.
(*) Tứ hợp viện: Loại mô hình nhà ở có 4 dãy nhà vây quay thành hình vuông hoặc chữ nhật, ở giữa có sân chung. Trong tứ hợp viện chia thành:
- chính phòng: có thể gọi là nhà chính, hoặc nhà giữa.
- sương phòng: là những gian nhà kề, có thể phân biệt bằng cách gọi tên theo hướng xây của viện, ví dụ như Đông sương phòng, Tây sương phòng; còn có thể gọi là nhà kề hoặc thiên phòng.
Cứ một tổ hợp phòng ở xây thành như vậy sẽ gọi là 'viện'.
Chu Tử đứng ở cửa lớn gọi to một tiếng, một gã sai vặt mười bốn mười lăm tuổi đi ra, dẫn hai chị em kéo xe vào cửa.
Cả nhà Chương lão Tam đang ở trong nhà chính ăn cơm, trong sân im ắng.
Đang ăn cơm ở nhà kề, Chu đại lang đi ra, đón hai nữ nhi đến lấy vụn bào.
Lúc Chu Tử xách theo giỏ đựng vụn bào đi qua cửa lớn của nhà chính, một mùi thơm của thịt ướp với Hồi hương(*) chui vào cái mũi của nàng, Chu Tử dùng sức hít một hơi: thật thơm a!
(*) hồi hương: một loại hương vị trong ngũ vị, có hình tám cạnh.
Trước khi Chu Tử xuyên qua, vẫn là người theo chủ nghĩa ăn chay, ngửi được mùi thịt liền rất ghét, không ngờ rằng hiện tại thật sự không có thịt để ăn, ngược lại ngửi thấy liền thích, trong bụng cũng bắt đầu kêu thầm thì.
Ngồi trong nhà chính là con trai Chương Kỳ và con gái Chương Mai của Chương lão Tam. Chương Kỳ ngẩng đầu, nhìn thấy hai nữ nhi Chu Tử và Chu Bích của thợ mộc Chu đại lang, trên đầu hai búi tóc được chải sơ không hề rối loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mắt to đen bóng, đều có dáng dấp như mỹ nhân, nhưng đáng tiếc đã lớn như vậy mà ngay cả váy cũng không mặc, đều là quần áo vải bông đã cũ bị giặt đi giặt lại đến trắng bệch.
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy hai tỷ muội này thật quá đáng thương, cầm hai cái bánh bao, tách giữa ra, gắp mấy miếng thịt xắt sợi nhét vào.
Chu Tử ngẩng đầu nhìn hắn.
Trong ánh mắt xinh đẹp của Chương Kỳ tràn đầy ân cần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!