Nam An Vương gia lần này phụng chỉ thống lĩnh đại quân khải hoàn hồi kinh, bởi vì lộ trình quá xa, người trong vương phủ đi theo cũng không nhiều.
Vài vị mưu sĩ đắc lực của Vương gia, tùy tùng Triệu Anh, Triệu Dũng, Triệu Hùng đi theo đại quân của Vương gia đi đường bộ; nữ quyến chỉ có thông phòng của Vương gia – Chu Tử, Hồ ma ma quản sự thư phòng, cùng với một vị mọi người không quá quen thuộc đến từ kinh thành – Trịnh ma ma. Nữ quyến không tiện đi theo lộ trình của đại quân, nên phủ Nam An vương an bài hai chiếc thuyền để ba người họ ngồi.
Sự sắp xếp này nhanh chóng đã không còn là bí mật trong Vương phủ.
Ăn cơm trưa xong, Chu Tử nhiều lần tỉ mỉ kiểm tra lại hành lý đã chuẩn bị tốt, đặc biệt là hành lý của Vương gia, nhất định không thể có chút sai sót nào. Nàng cầm bản danh sách từng chút từng chút đối chiếu, vừa làm xong, Lục Hà tới thăm nàng.
Chu Tử thấy Lục Hà có vẻ mang đầy tâm sự nặng nề, biết nàng có tâm sự muốn nói. Chu Tử không dám đưa vào trong nội viện nói chuyện, bên ngoài viện lại cảm thấy không tiện, trước tiên để Lục Hà chờ phòng Trị sự ngoài viện, nàng chạy về, từ trong phòng cầm một cái hộp nhỏ đã sớm chuẩn bị bỏ vào túi trong tay áo, sau đó dắt Lục Hà ra ngoại viện. Hai người họ đi một đoạn đường thật dài dọc theo bên hồ, lên đài Bích Sam, ngồi xuống bên lan can gần mặt hồ.
Vì đài Bích Sam xây ở trên mặt nước bên hồ, một bên là hồ nước mênh mông bát ngát trong Vương phủ, một bên là rừng thông không lớn không nhỏ, cho nên bị mệnh danh là đài Bích Sam, luôn luôn ít có người lui tới, là nơi tĩnh mịch nhất, thích hợp nói những chuyện không muốn cho người khác nghe.
Lục Hà biết tính cách của Chu Tử, nghĩ rằng thay vì quanh co lòng vòng không bằng cứ đi thẳng vào vấn đề, nàng trực tiếp nói với Chu Tử: "Chu Tử, ta muốn hồi kinh cùng ngươi!"
Chu Tử nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Ngươi về Kim Kinh làm gì?"
Ánh mắt xinh đẹp của Lục Hà mang theo kiên trì: "Rời Kim Kinh hai năm rồi, ta nhớ Kim Kinh, muốn trở về thăm một chút!"
Chu Tử biết nàng không nói thật, liền cười nhìn nàng, đợi nàng nói thật.
Thời điểm các nàng ở Kim Kinh, lúc nào cũng bị nhốt trong tiểu viện tại phủ Cao Thượng thư, không khác gì ngồi tù, như vậy Lục Hà có cái rắm cảm tình gì với Kim Kinh chứ!
Lục Hà ngượng ngùng bị nàng nhìn ra, lúc này mới nói: "Nghe nói lần này Vương gia hồi kinh là muốn nán lại Kim Kinh một thời gian, không biết là khi nào thì sẽ trở về, ta không muốn ở lại Vương phủ giống như nhà giam này lãng phí sinh mạng vô ích, về Kim Kinh không chừng sẽ gặp cảnh ngộ khác!" Nàng đã nói thẳng ra rồi, muốn đến nhờ Chu Tử giúp một tay.
Chu Tử nhìn Lục Hà, nàng nhớ lại giao tình của hai người từ khi mười hai tuổi đến bây giờ đã qua mấy năm, cũng hơi xúc động.
Bằng hữu để làm gì? Bằng hữu là ở lúc đối phương cần giúp đỡ, mình sẽ làm hết khả năng a! Đổi lại là nàng, nàng biết Lục Hà cũng sẽ giúp đỡ mình, tuy rằng Lục Hà ích kỷ hơn mình.
Chu Tử nghiêm túc nói: "Ngươi cũng biết Vương gia tự có chủ kiến, ai cũng không thay đổi được. Bất quá, ta có thể thử một lần, nếu buổi chiều có thể gặp Vương gia, ta sẽ hỏi giúp ngươi! Sáng mai trước khi xuất phát nhất định sẽ báo tin cho ngươi!"
Lục Hà thấy được một tia hy vọng, trong lòng đầy kỳ vọng nhìn Chu Tử, nắm tay nàng, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Chu Tử, cám ơn ngươi!"
Chu Tử vốn có chút ngượng ngùng, vội nói: "Tỷ muội một nhà, nói cám ơn gì chứ! Hơn nữa, ta không chắc có thể giúp được ngươi đâu!"
Nhưng tiếp theo lại nghe Lục Hà nói: "Chu Tử, ngươi yên tâm, ta sẽ không quyến rũ Vương gia!"
Vừa nghe nàng nói câu sau, Chu Tử vừa bực mình vừa buồn cười: "Câu sau của ngươi để lại mà nói với Vương phi tương lai ấy, nói với một thông phòng nho nhỏ như ta làm gì a!"
Lục Hà chỉ nhìn nàng cười cười, không nói lời nào. Chu Tử cũng không cười nữa, nàng đẩy Lục Hà một cái, thật sự có chút ngượng ngùng.
Điều kiện của Lục Hà thật sự rất tốt, bộ dạng xinh đẹp, làm người khôn khéo có năng lực, có lòng cầu tiến mạnh, quan trọng hơn là, nàng có tầm nhìn rộng, chí hướng cao, một thời gian nữa, sẽ không còn là vật trong ao.
Chu Tử ở trong lòng chỉ hận mình là người không có trọng lượng, không thể giúp Lục Hà nhiều hơn. Nếu lời nàng nói có sức ảnh hưởng với Vương gia, cầu xin Vương gia gả Lục Hà làm thê tử cho một vị tướng quân thích hợp, đó là chuyện tốt đẹp cỡ nào a! Đáng tiếc, nàng bất quá chỉ là một nha đầu thông phòng của Vương gia mà thôi.
Lúc này một trận thu gió thổi qua, mây trắng chậm rãi trôi lơ lửng trên bầu trời xanh, trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, dưới đài Bích Sam cỏ lau đong đưa theo gió, thật là một cảnh thu đẹp không sao tả xiết. Nhưng Chu Tử và Lục Hà trong lòng đầy tâm sự, không có tâm trạng thưởng thức.
Lúc này, Chu Tử nhớ tới vật trong tay áo mình, vội vàng lấy ra. Lục Hà thấy nàng lôi ra một hộp dài nho nhỏ, tò mò nhìn nàng mở ra.
Chu Tử mở nắp hộp ra, lấy ra một cây trâm bạch ngọc hình Hoa lê tinh xảo dị thường đưa cho Lục Hà, lúc này mới giải thích: "Ta không cẩn thận làm rớt bể cây trâm bạch ngọc hình phượng kia của ngươi, nên muốn đền lại cho ngươi cây trâm bạch ngọc hình hoa lê này."
Lục Hà vốn đang thưởng thức mân mê cây trâm Hoa Lê Bạch Ngọc này, vừa nghe vậy, liền cười nói: "Cây trâm kia của ta chẳng đáng mấy đồng, sao có thể quý bằng cây trâm này của ngươi? Cây trâm này của ngươi, chỉ nhìn chất ngọc thôi cũng biết rất đáng giá rồi, ta không thể nhận được!"
Chu Tử vội nói: "Làm vỡ trâm là lỗi của ta, nếu ngươi muốn tha thứ cho ta thì phải nhận lấy!"
Hai người lại nhường qua nhường lại một hồi.
Lục Hà thấy Chu Tử thật sự hết sức đẩy qua, cho thấy nàng là thành tâm thành ý muốn bồi thường cho mình, nàng biết Chu Tử là một người hào phóng, bản thân nàng cũng rất thích cây trâm Hoa Lê Bạch Ngọc này, tuy rằng biết mình đã được lợi hơn rồi, cuối cùng vẫn phải nhận.
Thấy nàng ta đáp ứng nhận lấy, Chu Tử lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau khi nàng có được đống trang sức kia, có cảm giác như thành nhà giàu mới nổi, thật ra nàng có lòng muốn đưa cho Lục Hà vài món trang sức khảm đá quý, mặc dù bây giờ nàng có rất nhiều trang sức, nhưng toàn bộ đều là của Vương gia thưởng cho nàng, nàng không dám tùy tiện đưa người khác, chỉ có cái này là đã báo trước cho Vương gia một tiếng, nên mới không sợ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!