Chương 19: Giả Say Như Chết, Vương Gia Học Hỏi Kinh Nghiệm

Thánh chỉ đã ban xuống, lệnh cho Triệu Trinh dẫn mười vạn Cấm Quân xuất phát hồi kinh, khải hoàn hồi triều; còn lại mười vạn quân phòng thủ Nam Cương ở lại nghỉ ngơi hồi phục, bảo vệ Nam Cương, sẵn sàng đợi lệnh.

Hơn mười ngày nay Triệu Trinh đều bận rộn chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát, đồng thời dàn xếp cho đội quân phòng thủ chính ở Nam Cương thật tốt.

Vất vả hơn mười ngày, rốt cục mọi thứ đã sẵn sàng, trên mặt Triệu Trinh có vẻ bình tĩnh thản nhiên, thực tế ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn không dự định nghe theo mẫu phi cùng nhà ngoại ở phủ Cao Thượng thư sắp đặt đi tranh giành ngôi vị Hoàng đế, nhưng năng lực tự bảo vệ mình nhất định hắn phải có, mười vạn quân phòng vệ Nam Cương này chính là cách tự bảo vệ của hắn, cho nên hắn phải nhất định chú ý.

Triệu Trinh đã sớm sai người bao trọn Phúc Mãn viên, tửu lâu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, sau khi hội bàn quân sự xong, mọi người không thèm thay áo giáp đã cưỡi ngựa đến rồi.

Lúc mới bắt đầu, các tướng lĩnh đã quen lỗ mãng trên chiến trường đều thành thành thật thật giữ quy củ, lễ nghĩa; Vương gia nâng cốc chúc mừng, các tướng lĩnh chỉnh tề đứng dậy nâng cốc cảm tạ; Vương gia động viên mọi người nói: "Mọi người vất vả", các tướng lĩnh liền đồng thanh hô to: "Vì triều đình tận lực, vì Vương gia tận tâm!"

Triệu Trinh thấy không khí có chút cứng nhắc, liền quay sang nháy mắt với Tuyên Vũ Đô úy Chu Lang.

Chu Lang ba mươi tuổi làm đến tứ phẩm Tuyên vũ Đô úy, trừ gia thế tốt ra, đương nhiên bản nhân cũng là người tinh tường. Sau khi nhận được tín hiệu của Vương gia, hắn lập tức bưng ly rượu đứng thẳng lên, khua môi múa mép, trước ca tụng ơn trên của bệ hạ, sau ca ngợi công lao của Vương gia, cuối cùng khen đồng đội dũng mãnh giết địch, lúc này mới mở miệng kính rượu: "Vương gia, mạt tướng kính ngài một ly!"

Sau khi Chu Lang kính rượu, các tướng lĩnh lúc này mới như tỉnh mộng, cũng bắt đầu hoạt bát hẳn lên. Lúc bắt đầu vẫn lục tục kính rượu chúc mấy lời cát tường, nói vài câu nịnh hót, sau thì như ong vỡ tổ, kính rượu Vương gia, rồi quay ra kính rượu nhau.

Không khí bỗng chốc ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

Rượu vào nhẹ nhàng vui vẻ, hầu hết các tướng quân đã uống đến choáng váng. Triệu Trinh nhìn mặt ngoài thì có vẻ bị kính không ít rượu, kỳ thật từ đầu tới cuối buổi chỉ bưng một ly rượu kia, không tính là uống nhiều, chỉ có thể xem như ngà ngà say.

Các tướng quân bắt đầu tùy hứng đứng lên, có người trực tiếp chui xuống gầm bàn ngủ, được Triệu Trinh sai tùy tùng đưa về; có người thoải mái biểu lộ tâm ý cho nhau, đấm ngực dậm chân kêu khóc ầm ỹ; có người trầm mặc không nói, ngồi không cầm bắt ly rượu yên lặng; có vài người túm tụm lại khoe khoang kỹ năng trên giường của mình, khoe mình được bao nhiêu mỹ nữ mến mộ... Tóm lại cái gì cũng lôi ra nói.

Triệu Trinh ngồi ở bàn chủ tọa, trái phải là hai vị tướng trẻ tuổi, hai người lúc này không để ý đến đống chén bát hỗn độn trên bàn, nằm dài trên bàn nhích lại gần nhau huơ tay múa chân trao đổi thân mật.

Nam An Vương gia Triệu Trinh làm bộ say rượu, tay phải chống đầu giả bộ ngủ, rất hào hứng nghe lén.

Hai vị tướng quân này có một điểm chung — nữ nhân trong nhà đặc biệt nhiều. Cho nên lúc tán gẫu không tránh khỏi chủ đề này.

Người ngồi bên trái Triệu Trinh tên là Phùng Du, đã làm đến chức ngũ phẩm Phi mã úy. Hắn hơn hai mươi tuổi, chỉ là diện mạo và tên cực kỳ khác biệt, bề ngoài cao lớn thô kệch, trong nhà có một thê bốn thiếp bảy nha hoàn thông phòng.

Vị ngồi bên phải cũng đồng dạng cao lớn cường tráng không kém, tên có chút phô trương, là Hàn Đại Phú, là thất phẩm Trung dũng Hiệu úy. Chức vị không cao, nhưng trong nhà ở kinh thành có một thê hai thiếp năm thông phòng, ở Nhuận Dương còn đặt mua hai ngoại thất.

Lúc bắt đầu, Phùng Du và Hàn Đại Phú so xem ai có nhiều nữ nhân hơn.

Hai người này đều khiến Triệu Trinh khó hiểu, theo không kịp — nhiều nữ nhân như vậy, hàng đêm đổi tới đổi lui, lại không ngại mất vệ sinh, cũng không phiền toái chuyện tranh đấu của nữ nhân, cái này cần bao nhiêu dũng khí a — cho nên hắn rất là bội phục.

Triệu Trinh từ nhỏ sống ở cung đình, biết nhiều nữ nhân chưa chắc là chuyện tốt, ngẫm lại Phụ hoàng của hắn, mang tiếng trong danh sách là có trên ba mươi hoàng tử, nhưng sống sót chỉ có mười mấy người, còn chưa tính những thai nhi chết trong bụng mẹ. Hắn có thể thuận lợi lớn lên rời khỏi hoàng cung, đều là nhờ sức chiến đấu siêu cường của mẫu phi hắn.

Lúc này, Phùng Du cùng Hàn Đại Phú đang trao đổi một đề tài: Làm thế nào khiến nữ nhân không thể thiếu mình.

Phùng Du uống đến hồ đồ, một mực chắc chắn: "Kỹ thuật trên giường là quan trọng nhất!"

Hàn Đại Phú cao giọng phát biểu ý kiến: "Nam nhân phải hiểu phong tình!"

Thế là hai người bắt đầu tranh cãi.

Phùng Du nói nam nhân có kỹ thuật trên giường tốt thì nữ nhân mới thích, bình thường phải nghiên cứu kỹ dâm thư, xuân cung đồ, để nâng cao trình độ kỹ thuật trên giường. Kỹ thuật cao minh thì nữ nhân sẽ khóc lóc kêu gào mà vẫn nhào tới; kỹ thuật không cao, nữ nhân càng nhiều, nón xanh trên đầu sẽ từng cái từng cái được tặng miễn phí đến.

Hàn Đại Phú nói nam nhân phải hiểu phong tình, thỉnh thoảng mua chút lễ vật, thí dụ như tơ lụa, trang sức, son phấn, thậm chí trực tiếp đưa ngân phiếu, tạo niềm vui bất ngờ, nữ nhân bảo đảm sẽ ngoan ngoãn yêu thương nhung nhớ chủ động đưa đến cửa.

Làm chủ soái, Nam An Vương gia Triệu Trinh luôn luôn giỏi về học tập, giỏi về tổng kết, giỏi về tiếp thu tinh hoa trong tư tưởng của các tướng lĩnh thủ hạ. Cuối cùng, đối với quan điểm của Phùng Du và Hàn Đại Phú, sau khi lựa chọn tinh hoa bỏ đi tạp chất, hắn lại có chút hổ thẹn, bởi vì hắn vừa không học kỹ thuật trên giường cho thật tốt, cũng không nhớ đã từng đưa bạc cho Chu Tử lần nào, càng không cần phải nói đến chuyện đi mua tơ lụa trang sức son phấn tặng nàng.

Triệu Trinh thật hổ thẹn, gọi Triệu Anh Triệu Dũng tiến vào, thấp giọng phân phó vài câu.

Cuối cùng sau khi tiệc rượu tan, Triệu Trinh 'tiền hô hậu ủng' cưỡi ngựa đi phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng hộ tống xe ở phía sau — trong xe có tầng tầng xấp xấp lụa mềm voan mỏng, hòm to hòm nhỏ trang sức, còn có mấy quyển sách xuân cung đồ mà Phi mã Úy – Phùng Du đề cử.

***

Chu Tử trở về phòng viết xong lá thư, lại sửa sang quần áo và bạc đầy đủ, liền đi đến chính viện tìm Lục Hà. Nàng đem chuyện có thể nhờ người gởi bạc về Độc huyện nói cho Lục Hà, hỏi Lục Hà có muốn cùng gởi về không

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!