Thiên Hạo đế năm thứ mười bảy, Triệu Đồng đã mười bảy tuổi. Mùa hè, Triệu Đồng lại mang theo Thái phó Hồ Phi Đồng và thái giám bên người Tần Ngọc Y đến phủ Nam An vương ở Nam Cương. Chủ yếu là vì đưa muội muội Minh Nguyệt quận chúa Triệu Đàn sáu tuổi quay về Nhuận Dương.
Trong khoảng thời gian Triệu Đồng rời đi này, mỗi ngày Chu Thái hậu đều yên lặng không nói gì, thường đứng trước cửa sổ, một lời cũng không nói nhìn ra bên ngoài.
Từ Liên Ba hỏi nàng nhiều lần, nhưng nàng vẫn không nói.
Sau khi mùa đông tiến vào, mãi cho đến khi trận tuyết đầu tiên bắt đầu rơi, Triệu Đồng mới mang theo muội muội Quận chúa Minh Châu
- Triệu Đàn trở về Kim kinh.
Triệu Đàn sáu tuổi, so với lúc mùa hè có gầy đi đôi chút, tuy rằng vẫn mập mạp, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, nhưng Triệu Đồng vẫn lo lắng trùng trùng, cho rằng mùa hè muội muội sụt cân, gầy nhiều lắm, cho nên ngày ngày không ngừng bồi bổ muội muội, khiến Chu Thái hậu cùng Từ Liên Ba đều không biết nên khóc hay cười.
Vào đông trời tối sớm, vừa chạng vạng xong, trời đất liền tối đen một mảnh, các điện nhỏ trong Thanh Vân Điện đã thắp vài ngọn đèn lớn, toàn bộ đều được chiếu sáng chói lọi.
Bởi vì sát vách tường có đặt lò sưởi, toàn đại điện hiện ấm áp như xuân, hoa lan trên cái giá bằng gỗ tử đàn trong góc xanh um tươi tốt, chậu hoa thủy tiên nhỏ đặt trên bàn con đã muốn nở, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.
Chu Thái hậu ngồi trên giường La Hán trải đệm mềm thêu hoa, quận chúa Minh Châu
- Triệu Đàn ngồi sát bên nàng. Chu Thái hậu nhìn cháu gái bên ngoại quá giống tỷ tỷ và con trai Triệu Đồng này, trong lòng tràn đầy yêu thích, nàng ôm lấy Triệu Đàn, thường cúi đầu hôn lên búi tóc hình hoa của Triệu Đàn, vỗ về chơi đùa thân mình mềm mại thơm tho của Triệu Đàn, cùng Triệu Đàn nhỏ giọng nói chuyện phiếm.
Triệu Đàn cũng thực thích người dì xinh đẹp này, nũng nịu đối đáp.
Sang năm Triệu Đồng sẽ tự mình chấp chính, từ khi hắn trở lại Kim kinh, mấy đại thần Nội Các kia lập tức dính lấy hắn, mỗi ngày giữ hắn lại trong ngự thư phòng, thường rất khuya mới thả hắn trở về.
Sau khi trở về chỗ của mẫu thân, trước tiên Triệu Đồng được Tần Ngọc Y hầu hạ rửa tay, sau đó liền dặn dò Tần Ngọc Y: "Bưng canh gà nhân sâm mà trẫm lệnh phòng bếp nhỏ chuẩn bị cho quận chúa Minh Châu lên đây!"
Chu Thái hậu vội ngăn cản hắn: "Bánh bột mì vừa mới dùng bữa tối, không thể lại ăn thêm! Ăn nữa sẽ đầy bụng !"
Triệu Đồng nhíu mày nhìn mẫu thân cùng muội muội.
Bánh hấp nhỏ Triệu Đàn thực nghiêm túc nhìn ca ca, nghiêm túc nói: "Liên cữu cữu cũng nói, buổi tối Bánh bột mì ăn nhiều sẽ đầy bụng, sẽ phát sốt sẽ sinh bệnh! Bánh bột mì không muốn sinh bệnh không muốn phát sốt!"
Lúc này Triệu Đồng mới từ bỏ.
Ngày hôm sau, Chu Thái hậu ban ý chỉ xuống, muốn trong cung tổ chức một hội ngắm Mai long trọng. Trong thành Kim kinh từ tam phẩm đến các quan viên địa chủ, phàm là quý nữ từ tròn mười bốn tuổi trở đi mà chưa có hôn ước đều nhận được thiệp mời của Thái Hậu.
Ngày hội ngắm Mai, trong mấy chủ tử trong cung, e là chỉ có quận chúa Minh Châu Triệu Đàn vui vẻ —— Kim kinh thế mà lại có nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, hơn nữa thiệt nhiều người quen mà mấy năm trước mình biết đều đến đây!
Sau ngày hội ngắm Mai, Triệu Đồng tìm mẫu thân nói chuyện một lần.
Dì Chu Tử từng trịnh trọng nói với hắn, người thân trong nhà, nhất định phải chú ý trò chuyện và trao đổi, trăm ngàn lần không nên giấu việc trong lòng mà không nói.
Triệu Đồng hỏi mẫu thân: "Mẫu thân, con có nên vì củng cố quyền thế mà cưới một hoàng hậu mà con không yêu thích?"
Chu Thái hậu nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.
Cảm tạ tỷ phu Triệu Trinh, hắn vì vị thế thống trị của Triệu Đồng mà đã xây dựng nền móng cực kỳ kiên cố, Triệu Đồng không cần vì muốn được các quyền thần ủng hộ mà phải cưới nữ nhân mình không yêu.
"Mẫu thân, người muốn con giống ông cố, ông nội và phụ hoàng đã mất sớm, sa vào nữ sắc, sớm ngày lìa đời?"
Chu Bích nhìn Triệu Đồng, đứa con độc nhất của mình, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đã biến thành một thiếu niên tuấn mỹ cao gầy, có tâm sự và chủ kiến của mình.
Nàng nhìn Triệu Đồng: "Đây là việc mà mẫu thân không hy vọng nhìn thấy nhất!"
Triệu Đồng cầm lấy tay mẫu thân: "Mẫu thân, hôn nhân của con, có thể để con tự mình làm chủ được không, con muốn cưới nữ nhân mà con yêu.
Chu Bích nghĩ đến mình và Từ Liên Ba.
Ánh mắt nàng đã ươn ướt, nghẹn ngào nói: "Được!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!