Chương 16: Xa Cách Ngắn Ngủi, Chu Tử Bị Nghi Ngờ Vô Cớ

Lối vào hạ thân Chu Tử đau đớn như bị kim đâm, nhưng tận cùng bên trong Triệu Trinh cũng đang cấp tốc vào ra, va chạm sinh ra khoái cảm, không bao lâu, dưới thân liền căng thẳng, hoa tâm lúc co lúc dãn, ngay lúc này, Triệu Trinh lên đỉnh, một luồng nhiệt phun ra.

Hạ thân của Chu Tử co rút một trận, toàn bộ bên trong không khống chế được mà kịch liệt co rút hút chặt, nàng không thể khống chế được nơi đó, trái tim cũng đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng như trôi giữa không trung không có chỗ bám vào, hận không thể bắt được điểm tựa vào, lúc này thật nóng không chịu được, hai tay nàng ôm chặt thắt lưng Triệu Trinh. Qua hồi lâu, hạ thân nàng vẫn co rút như trước.

Triệu Trinh nằm trên người Chu Tử thở hổn hển, một lát sau mới xoay người xuống, nằm phía ngoài giường.

Sau khi nằm một lát, hắn đụng đụng vào Chu Tử, phát hiện Chu Tử đã ngủ rồi. Triệu Trinh đứng dậy tìm lọ thuốc mỡ vừa rồi, lấy khăn lụa loa lau qua loa vài cái cho Chu Tử, sau đó chấm ít thuốc mỡ, bôi loạn bên dưới của Chu Tử. Làm xong hết thảy, hắn cũng cảm thấy rất mệt, không thèm buông màn liền tắt đèn. Triệu Trinh kéo chăn, đem Chu Tử ôm vào trong ngực, sờ sờ, cọ cọ, tìm tư thế thoải mái nhất, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Thật lâu sau, vẫn nhắm mắt lại giả bộ ngủ, Chu Tử nghe được tiếng hít thở đều đặn của Triệu Trinh, biết hắn đã ngủ rồi, lúc này mới nâng hai cánh tay hắn lên, giãy dụa nhỏm dậy, lẳng lặng nhìn hắn.

Lúc này là thời tiết đầu thu, có chút mát mẻ, vì trong nội viện không có người khác, nên cửa sổ phòng ngủ luôn để mở. Lúc này đã quá nửa đêm, bên ngoài trăng đã treo cao, ánh trăng trắng bạc trong trẻo chiếu vào bên giường rọi lên người Triệu Trinh.

Dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, tuyệt đối là so với ban ngày càng đẹp mắt hơn. Dưới ánh trăng, bởi vì đang ngủ, biểu tình trên mặt Triệu Trinh thả lỏng, nhìn qua thật đẹp tinh xảo không giống người phàm.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vẽ của hắn, Chu Tử cảm thấy thực hạnh phúc, len lén vụng trộm cúi xuống, ở trên môi của Triệu Trinh khẽ hôn một cái, lại hôn thêm một cái.

Ánh mắt của nàng dời xuống, nghĩ đến vật dưới chăn kia, hạ thân lại bắt đầu đau như kim đâm, quả thực có chút thống khổ.

Chu Tử chịu đựng đau đớn, chậm rãi nằm xuống, chân trần trụi dính sát vào chân thon dài của Triệu Trinh, chậm rãi cọ cọ, da thịt bóng loáng non mịn tiếp xúc với da thịt hơi thô ráp của Triệu Trinh, thế nhưng có một loại khoái cảm không thể tả thành lời. Hai người nằm song song, Chu Tử dùng chân nhẹ nhàng vuốt ve chân Triệu Trinh, trong khoái cảm da thịt chạm nhau kéo theo cảm giác đau đớn ở hạ thân mà tiến vào mộng đẹp.

Buổi sáng khi Chu Tử tỉnh lại, mặt trời đã sắp lên cao, Triệu Trinh đương nhiên đã không thấy bóng dáng. Lịch trình mỗi ngày của hắn đều dày đặc, chỉ khi tắm rửa và ngủ mới có thể về nội viện.

Chu Tử xốc chăn lên quấn chặt thân mình, một mình ngồi ngơ ngẩn một lúc. Sau khi rửa mặt chải đầu, nàng lại đến phòng trị sự ở ngoài viện thì phát hiện Đào ma ma cùng Tĩnh Di đang chờ ở nơi đó, một bát thuốc tránh thai đã sớm nguội lạnh.

Thuốc nguội càng thêm khó uống.

Chu Tử một hơi uống cạn. Trong lòng cười khổ: Vương gia thật ra rất chấp nhất với thuốc tránh thai, lần nào đều không quên được.

Nhìn Chu Tử uống thuốc tránh thai xong, Đào ma ma đưa một cái đĩa mứt táo tới, trên mặt có chút lo lắng: "Chu Tử, đắng miệng thì ăn cái này đi!"

Chu Tử nhận cái đĩa, ghim một miếng mứt táo cho vào trong miệng. "Thật ngọt!" Nàng nhìn Đào ma ma nở nụ cười. Đào ma ma cũng cười.

Sau khi Đào ma ma rời khỏi, Tĩnh Di đang bưng bát rời đi, thấy Chu Tử đang dùng khăn lụa thượng hạng nhẹ nhàng lau khóe miệng, cảm thấy bộ dạng nàng chướng mắt nói không nên lời, thật sự có chút không nhịn được, miễn cưỡng cười cười, nói: "Chu cô nương, trong khoảng thời gian này, việc của Vương gia phải phiền đến cô nương rồi, bất quá không cần lo lắng, đã nhận được tin tức, năm trước Bắc Tĩnh vương phủ ở Tô Châu đã chọn mua mấy nữ hài tử muốn tặng cho Vương gia chúng ta, nghe nói tài sắc đều tuyệt, ít ngày nữa sẽ được đưa đến, đến lúc đó công việc của ngươi sẽ được chia bớt, ngươi có thể nghỉ ngơi một chút rồi!"

Thấy mặt Chu Tử lập tức trở nên tái nhợt, Tĩnh Di cảm thấy rất khoái trá, bưng bát rời đi.

Đêm nay, Triệu Trinh không trở về. Chu Tử không dám ngủ trên giường.

Mấy tháng qua, với Triệu Trinh, nàng đã hiểu rõ hắn một chút. Ở trên giường, Triệu Trinh có thể cùng nàng trêu đùa, nhưng liên quan đến thân phận địa vị quy củ gì đó, tuyệt đối sẽ không chừa đường sống.

Nàng nằm xuống ngủ ở nơi để chân trước giường.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn như trước rọi vào từ cửa sổ mở rộng, chiếu vào trên người Chu Tử. Nàng tính tính, hôm nay là ngày rằm tháng bảy, như vậy, ngày này tháng sau mình sẽ tròn mười sáu tuổi, nên nghĩ cách nhờ người đưa bạc để giành về nhà thôi.

Nàng thân thể mệt mỏi cực kỳ, nhưng đầu óc rất hưng phấn.

Chu Tử bắt đầu suy đoán xem Triệu Trinh lúc này đang làm gì.

Nhưng vô luận đoán thế nào, cuối cùng kết luận đều là Triệu Trinh đang lăng nhăng bên ngoài.

Một khi hắn hiểu được việc nam nữ, lại đang lúc trẻ trung tinh lực dồi dào, nhất định là chưa thoả mãn. Mình không thỏa mãn được hắn, tất nhiên hắn sẽ ra ngoài lăng nhăng rồi.

Hơn nữa, tuy nói trong phủ không có nhiều nha hoàn mỹ mạ, nhưng các quan to quý nhân khác sẽ đưa một đám lại đây!

Nữ nhân Tô Châu nhất định là dịu dàng như nước, trong trẻo mềm mại đáng yêu, vừa vặn là loại mà Triệu Trinh thích. Hắn luôn luôn ghét bỏ mình béo, đến lúc đó mình nhất định là bị gạt qua một bên rồi!

Chu Tử biết mình đơn phương yêu Triệu Trinh, trong lòng mắng mình hèn hạ, nhưng vẫn nhịn không được mà nhớ đến Triệu Trinh, nhớ đôi mắt phượng sóng nước long lanh của hắn, nhớ cái ôm mạnh mẽ hữu lực của hắn, nhớ hắn lạnh nhạt, nhớ hắn...

Chu Tử càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng nhịn không được khóc lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!