Chương 15: Thuận Theo Ý Chàng, Chịu Ơn Mưa Móc

Sau khi dặn dò mọi người xong, Triệu Trinh không cho người đi theo, tự mình trở về nội viện.

Trong viện chỉ có Chu Tử, rất im ắng, Chu Tử liên tục ngây ngốc ở trong phòng, đứng ngồi không yên. Thấy Triệu Trinh trở về, vội bước nhanh ra ngoài, đoan đoan chính chính hành lễ: "Bái kiến Vương gia."

Triệu Trinh liếc nàng một cái, đi thẳng vào phòng ngủ. Chu Tử đã sớm quen không câu nệ lễ tiết, bình thường làm sao cung kính với hắn như thế? Xem ra cũng bị dọa sợ rồi. Nghĩ đến đây, Triệu Trinh quay đầu lại nhìn Chu Tử liếc mắt một cái, phát hiện khuôn mặt của Chu Tử xưa nay trắng hồng mặt có chút trắng bệch, xem ra thật sự bị dọa rồi, trong lòng có một loại cảm giác hài lòng vặn vẹo quái đản, thanh âm cũng lạnh lùng : "Chu Tử..."

Chu Tử đang khẩn trương, nghe được tiếng Vương gia gọi, thân mình run bắn, vội lấy lại bình tĩnh, thấy Vương gia đứng đó, vội vàng bước lên giúp Vương gia cởi quần áo.

Trong lòng Chu Tử vốn đang sợ hãi, nhưng lúc giúp Triệu Trinh cởi bỏ quần áo bên ngoài, vì khoảng cách quá gần, hương vị tươi mát của riêng trên người Triệu Trinh phả vào mặt, nàng chỉ cảm thấy tim đập rộn lên cả người như nhũn ra. Công việc cởi áo sống giúp Triệu Trinh này, ngày thường nàng vốn đã rất quen thuộc nhuần nhuyễn, nhưng không hiểu sao hôm nay loay hoay nửa ngày, vẫn không cởi ra được.

Trong lúc bối rối Chu Tử ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt Triệu Trinh đang nhìn về phía trước, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì, lông mày của hắn vừa rậm vừa dài, theo sau là một đôi mắt phượng đen láy thâm u khó dò, đôi môi mím chặt, ngày thường hắn quá mức xinh đẹp, cho dù bộ dạng tính kế vẻ mặt tâm sự nặng nề này, nhìn qua lại giống đứa trẻ nhỏ đang giận dỗi, làm người ta không tự chủ được mà thương tiếc.

Chu Tử luôn ở trong nhà, không biết chuyện bên ngoài, nhưng cũng biết đương kim thánh thượng tinh lực dồi dào con nối dõi rất nhiều, Triệu Trinh sinh ra là Hoàng tử thứ ba, không cao không thấp, cuộc sống sợ cũng không trôi qua êm đẹp, tỷ như sự kiện lần đó bị ám sát ở khu vực săn bắn, dù trước kia hay sau này thì chuyện như vậy không biết còn xảy ra bao nhiêu lần nữa.

Nghĩ đến đây, Chu Tử trong lòng không khỏi nổi lên thương tiếc, hơi hơi nhón gót chân, đưa tay vuốt thẳng lông mày Triệu Trinh. Nàng nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, đợi xác định lông mày Triệu Trinh giãn ra, trở lại hình dạng vầng trăng khuyết xinh đẹp như ban đầu, lúc này mới dừng lại.

Triệu Trinh kinh ngạc nhìn nàng một cái, hắn vốn đang nghĩ đến chuyên hồi kinh vào tháng sau, bị Chu Tử quấy rầy như vậy, thân thể liền thoát ly khỏi đầu óc, tự động có phản ứng.

Lúc không gặp Chu Tử, Triệu Trinh đều có đại sự phải lo lắng, đương nhiên sẽ không nhớ tới Chu Tử. Nhưng mà, vừa nhìn thấy Chu Tử, ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Chu Tử, hắn lập tức có phản ứng, nhanh đến nỗi khiến hắn kinh ngạc.

Trong lòng hắn vẫn cảm thấy mình không thích loại này nữ nhân thân hình đầy đặn cao gầy, nhưng thân thể lại luôn phản bội hắn, vừa nhìn thấy Chu Tử liền có phản ứng, máu toàn thân đều dồn xuống dưới hạ thân. Hắn có chút không kiên nhẫn, kéo tay Chu Tử xuống, lại ôm lấy Chu Tử đi đến bên giường, ném Chu Tử lên giường, mình lập tức cũng đè lên.

Thấy Triệu Trinh thô bạo xé rách quần áo mình, hạ thân của Chu Tử lập tức bắt đầu sưng đau như thiêu đốt, trong lòng tràn đầy thương tiếc cho nhu tình nhất thời trở thành hư không, vừa giãy dụa vừa lui vào trong giường: "Vương gia... Vương gia... Nô tỳ... Nô tỳ... Hôm nay... Hôm nay không được..." Nàng vừa nói, vừa thở hổn hển cố giãy dụa.

Triệu Trinh từ nhỏ đã tập võ nên sức lực lớn vô cùng, một phen ôm nàng lại đây, nhấn ở dưới thân, một tay tìm tòi xé tiết khố của nàng, một tay đè thắt lưng Chu Tử: "Sao lại không được? Không phải tối hôm qua còn rất tốt sao?"

Sau khi tiết khố bị xé ra, Chu Tử cảm giác được giữa hai chân có cảm giác mát lạnh, thấy Triệu Trinh còn nhìn chằm chằm nơi đó, vừa đau, vừa xấu hổ: "Nơi đó còn rất sưng!"

Triệu Trinh đã thấy được, nơi đó sưng đỏ đến không rõ hình dạng gì rồi.

Hắn cau mày nhìn nơi tư mật sưng đỏ của Chu Tử, cửa hang nho nhỏ kia trở nên đỏ tươi, hé ra khép lại, càng nhìn trong lòng Triệu Trinh càng nổi lửa, hạ thân càng thêm sưng to.

Hắn biết với tình trạng này Chu Tử quả thật không thể chịu được hắn. Hắn áp chế dục vọng, xoay người nằm xuống bên cạnh Chu Tử, cố gắng ép mình bình tĩnh trở lại.

Chu Tử cử động một chút cũng không dám, lặng lẽ khép chặt hai chân, hy vọng che khuất một chút. Triệu Trinh nằm ngay bên cạnh nàng, từ từ nhắm hai mắt không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau, Chu Tử thấy Triệu Trinh vẫn không nhúc nhích, cho là hắn đang ngủ, liền lặng lẽ đưa tay kéo chăn mỏng qua, đắp cho hắn.

Đúng lúc này, Triệu Trinh đột nhiên xốc chăn lên, đứng dậy khoác quần áo đi ra ngoài. Chu Tử miễn cưỡng ngồi dậy, kéo chăn che người lại. Nàng thấy Triệu Trinh rời phòng ngủ, trong lòng chợt hiểu ra, Triệu Trinh đây là muốn đi tìm nữ nhân khác. Đúng vậy, nàng không được, thì còn có cả bó lớn nữ nhân đang chờ đó thôi!

Chu Tử trong lòng đau xót, sống mũi cay cay, nước mắt trào ra, nàng dứt khoát nằm xuống quay mặt vào trong.

Triệu Trinh cầm một cái hộp gỗ được trạm trổ tinh xảo đi tới, kéo tấm chăn mềm trên người Chu Tử ra. Hắn mở nắp hộp, nương theo ánh nến tìm gì đó bên trong.

Trong nháy mắt Chu Tử nghe được tiếng bức rèm che phòng ngủ bị vén lên, trái tim bắt đầu nhảy rộn, lúc này ngồi dậy, tò mò nhìn Triệu Trinh: "Tìm cái gì vậy ạ?"

"Tìm thuốc cho ngươi!" Triệu Trinh lời ít mà ý nhiều, ngắn gọn súc tích.

"Thuốc gì ạ?" Chu Tử từ trên giường bò dậy, đến gần xem thử.

Sóng mắt Triệu Trinh lưu chuyển, liếc nàng một cái, khóe miệng hơi cong rũ mắt nhìn xuống: "Vân Nam Bạch Dược."

Chu Tử suýt ngất, có ai bị thương chỗ đó lại thoa Vân Nam Bạch Dược chứ? Nàng dùng sức khép chặt hai chân: "Cái này không được! Không được đâu!"

"Sao lại không được?!" Triệu Trinh quỳ gối lên mép giường, nắm lấy hai mắt cá chân nhỏ nhắn của Chu Tử kéo lại.

Chu Tử nghẹn ngào, vừa kháng cự vừa khẩn cầu: "Vương gia, thuốc này là trị đao thương, thật sự không thể thoa lung tung! Sẽ rất đau!"

Triệu Trinh như mèo vờn chuột, trêu chọc Chu Tử, làm bộ như sắp thoa Vân Nam Bạch Dược cho Chu Tử, hại Chu Tử cuối cùng phải khóc lên: "Vương gia, thật sự không được, sẽ đau!"

Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Trinh nghiêm lại, miệng lại nói: "Sẽ đau? Đau thế nào? Đau hơn ta làm ngươi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!