Dạ Lý đi theo sau lưng thống đốc Draco Yves mà nội tâm kịch liệt gào thét. Lúc ngang qua cô hầu gái kia còn thấy cô ấy nhìn mình bằng ánh mắt hận không thể lập tức lao vào xé xác mà ả chỉ đành âm thầm cười khổ.
Tự than thở giá như ban nãy rời khỏi phòng Nam Sa thì đi về liền chứ đừng nấn ná, hoặc giả là nàng chịu giữ ả ở lại thì bây giờ chẳng phải rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này.
Hai người một già một trẻ, một trước một sau tiến vào căn phòng ngủ rộng lớn đến bất ngờ của Draco. Khoảnh khắc cánh cửa vừa đóng lại thì cũng là lúc Dạ Lý muốn ngất xĩu đến nơi, bây giờ thì ả đã biết sợ rồi...
Dạ Lý đứng lặng giữa căn phòng nhìn Draco đi đến tựa lưng vào bàn làm việc ngắm nghía mình. Gã ta có một vóc dáng lực lưỡng lạ lùng, ngoại trừ gương mặt đã in hằn dấu vết thời gian thì dáng bộ không có chút nào giống với người già 70 tuổi cả.
Điều này khiến cho Dạ Lý phải nghẹn ngào tự hỏi mình sẽ thoát khỏi gã bằng cách nào đây?
"Em biết ta gọi em đến nơi này để làm gì chứ?" Gã khẽ cười hỏi.
Hơn 9 phần Dạ Lý thừa biết nhưng vẫn cố tình giả vờ ngây thơ hỏi ngược lại:
"Thưa ngài, tôi không biết ạ. Phải chăng ngài muốn tôi dọn dẹp căn phòng này ngay bây giờ? Vậy thì tôi sẽ đi làm ngay đây!"
Dứt lời, Dạ Lý định nhân cơ hội giả khờ chuồn mất nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Chưa kịp xoay lưng thì ả đã bị Draco lên tiếng ngăn lại:
"Em đáng yêu quá, ai lại dọn phòng vào đêm muộn thế này. Nếu muốn dọn, chi bằng chúng ta hãy dọn cái khác đi?"
Dạ Lý mỉm cười gượng gạo đến mức cứng đờ xương hàm, tiếp tục liều mạng giả ngố để xem mình có thể tránh được đến khi nào:
"Dọn cái khác? Ngài không muốn tôi dọn phòng ngủ vậy chắc là dọn phòng tắm rồi? Không thành vấn đề ạ, tôi lập tức đi lấy đồ mang đến lau dọn ngay!"
"Haha em là trong sáng thật hay đang giả vờ làm giá thế?"
Dạ?...
Draco chậm rãi tiến tới trước mặt Dạ Lý, ánh mắt gã bừng sáng tựa hồ một con sói dữ đang quan sát thỏ nhỏ đã ở trong tầm móng vuốt, thẳng thắn nói:
"Đêm nay chính là đêm may mắn nhất cuộc đời của em đấy, hãy tận dụng nó cho thật tốt, ngoan ngoãn làm hài lòng ta nào."
Gã tiến một bước thì Dạ Lý lùi một bước, trố mắt ra nhìn gương mặt gã ta càng lúc càng gần kề mang theo mùi dầu thơm sực nức mà hoảng loạn vô cùng.
Làm gì đây?
Làm gì đây? Phải làm gì đây!!!?
Chợt, Dạ Lý nhìn thấy trên cổ Draco bị xước vài đường liền nhanh trí kêu kên:
"Ah! Ông chủ, ngài bị trầy rồi nè, chắc là rát lắm... để tôi bôi thuốc giúp ngài nhé, đừng để lâu sẽ nhiễm trùng đấy!"
Dứt lời liền nhân cơ hội gã còn ngẩn ngơ mà lách mình sang một bên tránh thoát. Dạ Lý làm bộ làm tịch ngơ ngác nhìn xung quanh và không ngừng lẩm bẩm:
"Hộp thuốc, hộp thuốc ở đâu rồi ạ?"
Trông thấy ả như vậy thì Draco Yves không khỏi bật cười thành tiếng, muốn thử xem ả là cố tình giở trò khỉ hay là thực sự ngây thơ.
Vội vàng lấy nó ra rồi nhìn về phía Draco, ả thấy gã ta đã ngồi xuống ghế sofa tự lúc nào, bây giờ đang bắt chéo chân chăm chú nhìn mình cười.
À ừm... hì... Dạ Lý lại bất đắc dĩ mỉm cười gượng gạo với gã.
"Em nói là muốn bôi thuốc cho tôi mà, còn chần chờ chi nữa?" Đoạn, Draco Yves dang rộng vòng tay tựa hồ đón đợi Dạ Lý đến bên.
Ả nuốt xuống một ngụm khí lạnh, phóng lao đành phải theo lao mà tới gần ngồi xuống cạnh gã bắt đầu công cuộc chăm sóc vết thương.
Khoảnh khắc ả dùng bông gòn thấm nước muối lau nhẹ lên vết xước thì Draco khẽ nhăn mày suýt xoa, trông cái nét mặt này Dạ Lý tin chắc là gã đang giả vờ.
Rát quá đi mất... Draco vừa nói vừa vòng tay qua ôm eo Dạ Lý kéo sát lại mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!