Tiếng thét chói tai quanh quẩn bên tai của Bộ Phương nhưng mà Bộ Phương cũng không sợ dù chỉ một chút, vẫn nằm co lại trên ghế như trước, hai con ngươi của hắn nhìn vào khoảng không, thì ra hắn đang quan sát bản mặt của hệ thống trong đầu của mình.
Mục tiêu của hệ thống: Trợ giúp ký chủ trở thành thần bếp đứng đầu trong thực vật liệm tại thế giới huyền huyễn.
Ký chủ: Bộ Phương.
Giới tính: Nam.
Tuổi: Hai mươi.
Tu vi chân khí: không (với tư cách là thần bếp tương lai của thế giới huyền huyễn thì đồ ăn nhất định phải cần dùng đến chân khí, cố gắng lên)
Thiên phú trù nghệ: không biết.
Kỹ năng: không.
Đạo cụ: không.
Điểm thần bếp: newbie. Con đường thành thần bếp bây giờ mới bắt đầu, đi theo bước chân của hệ thống trở thành nam nhân đỉnh cấp của thực vật liệm (*).
…
- Này! Ngươi có nghe ta nói chuyện không vậy? Ngươi là chủ của nhà hàng này sao?
Một tiểu sinh tuấn tú dùng cặp mắt to trừng lên nhìn Bộ Phương, đùng đùng nổi giận nói.
Bộ Phương hồi hồn, bình tĩnh lườm tiểu sinh tuấn tú này, lười biếng đứng lên từ trên ghế, ngáp một cái.
- Giá cả đồ ăn của quán ăn này chính là như vậy, không chấp nhận được có thể rời đi. Gần đây quán ăn của ta kinh doanh thành thật, cũng không muốn bức bách khách hàng, cũng không ép mua ép bán.
Tiểu sinh tuấn tú này bị thái độ của Bộ Phương làm cho trì trệ, sửng sốt một chút, về sau khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, ánh mắt của hắn giống như muốn phun ra lửa vậy, đây là thái độ buôn bán của ngươi sao?
- Ngươi nhìn cái giá ghi ở trên kia xem! Kinh doanh thành thật? Ta thấy ngươi định tìm một người coi tiền như rác để làm giao dịch đúng không! Con người ngươi thật âm hiểm! Không cần giải thích, Tiểu Long ta đã nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi!
- Ngươi nhìn ta giống kẻ ngốc lắm sao?
Bộ Phương có chút tức giận rồi, với tư cách là một đầu bếp có lý tưởng, có khát vọng, hắn ghét nhất người khác nói hắn âm hiểm.
Trong lòng Bộ Phương cảm thấy vô cùng xui xẻo, mới sáng sớm ra ngồi chờ mà không thấy khách hàng đâu, lại lòi ra một con mẹ nói chuyện nổ tung trời này, buôn bán sao lại khó khăn như vậy chứ.
Tiểu sinh tuấn tú này mới thực là phiền muộn, hai tay của hắn ôm trước ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bộ Phương nói:
- Hừ, phép khích tướng đúng không? Ngươi nhất định sẽ cho rằng ta đã bị kích thích sau đó lại mua đồ ăn của ngươi đúng không? Sau đó ngươi sẽ bán được hàng, xem ta là người coi tiền như rác phải không?
Bộ Phương cảm thấy cái tên tiểu nương pháo (**) tuấn tú này đúng là không còn gì để nói, mặt không biểu tình đi về phía nhà bếp, theo như thường lệ, làm đồ ăn mỗi ngày để luyện tập.
- Không nói! Nhất đinh là chột dạ đúng không? Bị ta vạch trần nội tâm hiểm ác của ngươi nên không còn lời nào để nói rồi! Nói cho ngươi biết, ta là Tiểu Long ở đế đô, là tài tử ghét ác như cừu, ghét nhất là loại người âm hiểm như ngươi.
Tiểu sinh tuấn tú này vẫn đứng ở đằng kia cười trào phúng như trước, nhưng hắn đợi cả buổi cũng không nghe thấy Bộ Phương phản bác.
- Ta nhất định sẽ nói cho mọi người của đế đô biết, cái quán ăn này của ngươi nhất định sẽ phải đóng cửa! À có lẽ không cần đến ta, ai nhìn thấy cái giá cả đồ ăn của ngươi nhất định sẽ cho rằng ngươi là đồ ngốc.
Tiểu Long cảm thấy hình như mình bị phớt lờ rồi, lòng có chút căm tức nên mở miệng uy hiếp nói.
Yên tĩnh… Quán ăn nhỏ trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng mà rất nhanh từ trong phòng bếp bay ra một làn hương thơm.
Tiểu Long này giống như đang đợi cả buổi, hai mắt nhìn chằm chằm vào bảng giá trên thực đơn kia, cuối cùng khóe miệng hắn giật xuống, lắc đầu rời đi.
Một bàn rau xào mà có thể bán 100 đồng vàng, đây quả thực là… phát rồ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!