Chuyện Triệu Như Ca không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt bình thường của Bộ Phương, càng không làm hắn cảm thấy bất an gì cả.
Ngày tiếp theo, hắn vẫn như cũ mở quán, trước làm cho Tiểu Hắc một phần cơm chiên trứng, sau đó tiếp tục nằm trên ghế phơi nắng, cuộc sống vẫn bình thường như cũ.
Đám người Kim Bàn Tử sau khi từ hôm qua ăn cơm chiên trứng ở Quán Ăn Nhỏ, hoàn toàn bị mê hoặc, trong đầu vẫn hồi tưởng đến mỹ vị của bát cơm đó, đối với Kim Bàn Tử mà nói, một đĩa cơm chiên trứng thực sự quá ít, không thể lấp đầy bụng hắn.
Sau khi về nhà, hắn gọi đầu bếp riêng của mình nấu một nồi cơm chiên trứng thật lớn nhưng nếu so với cơm của Bộ Phương, phần cơm được nấu từ đầu bếp đứng đầu Giang Nam này thực sự quá kém cỏi, chỉ ăn một miếng, hắn đã cảm thấy khó có thể nuốt xuống.
Sắc, hương, vị của đầu bếp riêng của hắn cùng cơm chiên trứng phiên bản nâng cấp ở Phương Phương tiểu điếm hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Chịu một đêm đói bụng, sáng sớm ngày thứ hai, Kim Bàn Tử mang đám anh em, khí thế hung hăng đi đến Phương Phương Tiểu Điếm, người không biết còn cho rằng bọn họ muốn tới đánh lộn.
- Ôi, Bộ lão bản, buổi sáng tốt lành!
Thời điểm Kim Bàn Tử chạy tới hẻm nhỏ, thấy quán ăn đã mở cửa, nhất thời mừng rỡ.
Bộ Phương nhận ra tên mập này, với thân hình như heo của bọn hắn, toàn bộ Đế Đô cũng không còn người nào khác.
Sắc mặt Bộ Phương không thay đổi gật đầu, thản nhiên nói:
- Tới dùng cơm sao? Muốn ăn cái gì?
- Bộ lão bản, nơi này đồ ăn của ngươi quá ít, bất quá mùi vị thật sự rất tuyệt, đêm qua ta trằn trọc, cả đêm khó ngủ, không kịp đợi đến sáng để đến ăn một phần cơm chiên trứng, ngươi thấy đó, mới sáng sớm lão Kim ta liền mang theo các huynh đệ đến!
Kim Bàn Tử nhếch môi cười, tự nhiên đi vào trong quán.
Khóe Bộ Phương miệng hơi mở, mỉm cười cứng ngắc, người khác khen thức ăn hắn ngon, hắn tự nhiên cao hứng.
- Tuy vậy, Bộ lão bản, lão Kim ta có đề nghị này, kỳ thực, ngươi có thể làm bữa ăn sáng, ngươi coi, ngươi sáng sớm mở cửa, lại chỉ bán cơm chiên trứng, món vừa nghe qua đã thấy dầu mỡ rồi, có điểm lãng phí, đương nhiên, cơm chiên trứng của lão bản ngươi làm ăn không có chút dầu nào!
Bộ Phương nghĩ thầm, gật đầu, thản nhiên:
- Sau đó sẽ có, đừng vội.
Kim Bàn Tử cười cười, ngồi trên ghế, bắt đầu gọi mó.
- Lão bản, mỗi món đều một phần, bụng ta sớm đói khó nhịn lắm rồi!
Bộ Phương nhẹ nhàng "Ừ" tiếng, ánh mắt hướng đám mập mạp còn lại, bọn họ tự nhiên giống y như lão đại của mình.
Đối với đám Bàn Tử này, Bộ Phương không lo bọn họ sẽ lãng phí thức ăn, chỉ sợ không đủ ăn thôi.
- Được, chờ một chút.
Ghi lại món ăn cho mỗi người, Bộ Phương đi vào nhà bếp.
Lửa bùng lên, nồi khẽ bung, dịch trứng bắt đầu xuất hiện, bao bọc mỗi hạt cơm trắng bóng như trân châu, sau khi bưng ra ngoài, mùi thơm đậm đà khiến đám Kim Bàn Tử không nhịn nổi.
Thời điểm Bộ Phương bưng ra phần cơm chiên trứng thứ hai, Kim Bàn Tử đã bắt đầu liếm khay, khi thấy Bộ Phương bước ra, hắn dựng thẳng một ngón tay cái.
- Bộ lão bản, mùi này thực sự rất tuyệt, là món cơm chiên trứng ngon nhất lão Kim ta từng ăn kiếp này, hơn nữa cơm chiên trứng này còn có thể dẫn động chân khí trong cơ thể, không hổ với giá mười Nguyên Tinh một phần, lại cho ta thêm một phần!
- Xin lỗi, mỗi một món, mỗi người một ngày chỉ ăn một phần thôi.
Bộ Phương mặt lạnh tanh lên tiếng.
- Ai nha, Bộ lão bản, tiền không thành vấn đề, nếu không... ta tăng giá gấp đôi! Cho ta thêm một phần đi, chỉ có nhiêu đây căn bản không đủ lấp đầy bụng ta a.
Lão Kim mặt dày van xin, đối với tiền, hắn thật không để trong bụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!