Triệu Như Ca thật ra là một người rất điệu thấp, hắn chưa bao giờ ra ngoài nói mình là con trai Tả Tướng cả, hắn không muốn trưởng thành dưới sự bao che của phụ thân.
Nghiêm chỉnh mà nói, Triệu Như Ca không giống như hoàn khố Tôn Khải Tường, bởi vì hắn là một người có lý tưởng, hắn hy vọng có một ngày, thế nhân mỗi khi nói đến Triệu Như Ca hắn, điều đầu tiên nghĩ tới là bản thân hắn, chứ không phải thân phận con Tả Tướng,
Sở dĩ, Triệu Như Ca năm tuổi tập võ, chín tuổi đọc đủ thứ thi thư, mười lăm tuổi thuộc lào bách gia kinh điển, hắn muốn trở thành người bày mưu nghĩ kế, nhất định phải có đầy đủ tài lược cùng kiến thức.
Mấy năm nay, tuy Triệu Như Ca không làm ra sự tình gì khiến người ta kinh diễm, nhưng cố gắng của hắn không uổng phí, chí ít ở kinh thành, rất nhiều người khi nghe đến ba chữ Triệu Như Ca, có chút kiêng kỵ,
Kim Bàn Tử đó là một vị trong đó, làm một đại tài chủ, có cả một mỏ Nguyên Tinh, hắn cũng có giao tiếp cùng đại quan triều đình, sự tình hắn hiểu rõ nhiều hơn người khác, Triệu Như Ca bày mưu chôn giết một vị Ngũ phẩm Chiến Vương, việc này, hắn hiển nhiên có biết.
Người này tâm ngoan thủ lạt, tâm tư kín đáo, không đạt mục đích thề không bỏ qua, rất có phong thái kiêu hùng.
- Nếu Triệu công tử muốn, vậy để cho Triệu công tử trước đi.
Kim Bàn Tử ngẩng đầu nói, hắn không hy vọng những huynh đệ của mình kết mâu thuẫn với một tên âm hiểm như Triệu Như Ca, nếu không... chết lúc nào cũng không biết.
Đám mập mạp không thể làm gì khác, lộ vẻ tức giận lui ra phía sau.
Triệu Như Ca rất hài lòng nhìn đám người phản ứng, khinh bỉ liếc họ một cái, cao ngạo cười nhạt.
Bộ Phương vẫn lạnh nhạt xem mọi chuyện, không nói gì, cũng lười nói chuyện.
Rốt cục, ánh mắt Triệu Như Ca rơi lên người hắn, ngữ khí không vui nói:
- Còn không mau đi cho ta nấu một phần? Ngẩn người làm cái gì?
Bộ Phương vẫn không biểu tình, lạnh lùng mở miệng:
- Tiểu điếm có quy củ: Không cho phép mang thức ăn ra ngoài, mỗi người mỗi bữa mỗi món chỉ ăn một phân, không cho phép nháo sự, không cho phép chen ngang, thời gian buôn bán chỉ trong vòng ba giờ.
- Ngươi muốn cường điệu không cho phép chen ngang đúng không?
Triệu Như Ca khẽ cười, cái thứ gì đây, một tiểu điếm mà thôi, lại còn ra nhiều quy củ như thế, quy củ vốn do người định, lập ra là để phá vỡ.
Bộ Phương nhíu mày, nghiêm túc nói tiếp:
- Không, ta nhấn mạnh phải chỉ việc nháo sự, không cho phép chen ngang, còn có… thời gian kinh doanh của bản điếm chỉ trong ba canh giờ, hôm nay chỉ còn lại có nửa canh giờ.
- Kêu ngươi nấu thì nấu đi, một tên đầu bếp mà thôi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì! Bản thiếu đến chỗ này của ngươi ăn, là nể mặt ngươi, đừng cho thể diện mà không cần.
Triệu Như Ca lười nghe Bộ Phương nói nhảm, sắc mặt lạnh lẽo, tức giận quát lớn, đá tên mập bên cạnh một cước, làm dấu nhường vị trí cho đối phương.
Lại một tên trẻ trâu đầu óc mu muội dám đắc tội thần bếp tương lai.
Mặt Bộ Phương vẫn như cũ không biểu tình.
- Người phá hư quy củ, sẽ bị liệt vào sổ đen tiểu điếm, vĩnh viễn không cung cấp phục vụ, nếu muốn ăn, xin xếp hàng theo trình tự.
Bộ Phương nói xong câu đó, đi vào nhà bếp, lười quản tên ngáo Triệu Như Ca phẫn nộ vỗ bàn.
Chỉ chốc lát sau, một phần cơm chiên trứng đã được hoàn thành, Bộ Phương bưng ra, đưa đến trước mặt một tên mập, không để ý đến sắc mặt Triệu Như Ca đang tái xanh.
Lại thêm một phần cơm chiên trứng được hoàn thành, nhưng như trước không phải cho Triệu Như Ca.
Liên tục nấu bảy phần cơm chiên trứng, mùi thơm đậm đà bao phủ cả cái tiểu điếm, tiểu điếm như hóa thành một hải dương mùi vị, thân Triệu Như Ca ở trong đó, sống một ngày như một năm, cái bụng đói bị hương vị tiêu hồn kích thích không ngừng.
- Ngươi giở trò quỷ gì! Cơm xào trứng của ta còn chưa xong sao?
Triệu Như Ca nhẫn thật lâu, hắn rốt cục nhịn không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!