Editor: Trâu lười
Lúc Tạ Tam từ phòng bà Tạ đi ra, trong sân chỉ còn mình Trình Dao Dao. Cô nửa tựa trên phản tre, tóc dài xõa xuống, dưới ánh trăng tản ra ánh sáng như tơ lụa, đôi chân trắng bóc chụm vào nhau, giống như yêu tinh trong truyện cổ Liêu Trai câu hồn phách người.
Tạ Tam đứng trên bậc thang, hô hấp trong lúc nhất thời nhẹ nhàng, dường như vừa lên tiếng, Trình Dao Dao sẽ biến mất dưới ánh trăng.
Trình Dao Dao nghe được thanh âm, ngẩng đầu nhìn hắn, nốt ruồi dưới mắt sáng ngời: "Tiểu Phi đi tắm rửa rồi. Anh mau lại đây uống canh đi."
Bát Tạ Phi trống không, trên bàn chỉ còn hai bát canh bí đỏ bốc hơi nóng. Tạ Tam bê một bát lên, có một chút nóng bỏng.
Trong sân không có đèn, chỉ có ánh trăng trên cao. Vừa rồi không cảm thấy gì, sau khi Tạ Phi rời đi, Trình Dao Dao liền cảm thấy hơi sợ, bây giờ Tạ Tam trở về, Trình Dao Dao mới dần bình tĩnh lại, lười biếng dựa vào phản.
Vừa rồi không biết bà nội nói gì với Tạ Tam, nhìn sắc mặt của hắn cũng không khác thường, bà nội sẽ không bảo hắn đuổi mình đi chứ?
Mùi canh bí đỏ nhàn nhạt quanh quẩn trên chóp mũi, Trình Dao Dao mở mắt, Tạ Tam bê bát bí đỏ đưa lên trước mắt mình, bên trong đôi mắt hẹp dài chứa ánh sáng sâu xa: "Uống đi."
"…" Trình Dao Dao không nhận, nhìn chằm chằm bát canh.
Bàn tay Tạ Tam vững vàng bê bát, thấp giọng nói: "Không nóng."
Trình Dao Dao tới gần, dán sát vào bát canh Tạ Tam đang bê uống một ngụm nhỏ. Hơi thở ấm áp lướt qua mu bàn tay của Tạ Tam, nóng rực làm tay hắn khẽ run lên.
Trình Dao Dao thỏa mãn cong mắt, thực sự không nóng nữa, lúc này mới duỗi hai tay ra bê bát.
Lượng nước bí đỏ già không nhiều, cho vào miệng mềm nhũn, mang theo mùi thơm nồng đậm và vị ngọt nhàn nhạt. Đôi môi đỏ như hoa hồng của cô chậm rãi vểnh lên, vui vẻ uống từng ngụm nhỏ.
Thực sự là lưỡi mèo, không chịu nổi chút nóng nào.
Tạ Tam nhìn chằm chằm dáng ăn đáng yêu của cô, khóe môi cũng dần dần nhếch lên. Hắn còn nhớ rõ hôm nướng gà ăn mày, Trình Dao Dao cũng yếu ớt như thế nhìn chằm chằm thịt gà, phải thổi rất lâu mới chịu ăn một miếng.
Trình Dao Dao chậm rãi uống từng thìa canh bí đỏ, nhựa tổ yến tre mềm mềm, nước canh sền sệt, uống hết cảm giác da thịt của mình cũng hút no đủ protein có trong nhựa tổ yến tre.
Trình Dao Dao chạm nhẹ vào gương mặt của mình. Non mềm giống như đậu hũ. Không biết là nguyên nhân tâm lí hay nước linh tuyền thực sự hữu hiệu, cô cảm giác làn da của mình càng ngày càng tốt.
Tạ Tam thay Trình Dao Dao thổi canh bí đỏ nửa ngày, đến lượt mình ngay cả thìa cũng không cần, hai ba ngụm liền uống xong bát lớn.
Trình Dao Dao cười hắn: "Canh bí đỏ phải uống chậm rãi. Anh xem anh uống như như cháo ngô vậy, nếm ra được hương vị gì không?"
Tạ Tam uống sảng khoái, bị Trình Dao Dao nói, có chút lúng túng lau miệng: "Ngọt."
"Đồ ngốc." Trình Dao Dao lật người, để lại cho Tạ Tam bóng lưng nho nhỏ mềm mại. Trong canh bí đỏ vốn không cho đường, ngọt chỗ nào?
Đang nói chuyện, Tạ Phi bê chậu đi tới: "Chị, em tắm xong rồi, chị đi tắm đi."
"Ừm!" Trình Dao Dao lập tức xoay người đứng lên.
Tạ Phi kéo Trình Dao Dao đến phòng tắm xem. Là một phòng nho nhỏ bên cạnh phòng bếp, dùng gạch đá xây một cái bục nhỏ, vừa vặn để chậu rửa mặt, phía sau cửa có móc treo quần áo, trên mặt đất có lỗ thoát nước.
Bên trên phòng tắm có có một cửa sổ nhỏ ở trên mái nhà, ánh trăng xuyên thấu vào, có thể thấy rõ ràng.
Tạ Phi cẩn thận dặn dò Trình Dao Dao: "Chị, quần áo treo ở cái móc phía sau, không bị ướt. Nước trong nồi em đun nóng giúp chị rồi. Có muốn em bê đến cho chị không?"
Trình Dao Dao vội vàng từ chối. Sức Tạ Phi không lớn, không có đạo lý bảo cô bé bê nước cho mình như Tạ Tam được.
Trình Dao Dao còn có chút tâm tư nhỏ không nói nên lời: Hơi nóng bên trong phòng tắm bốc hơi, còn mang theo mùi xà phòng vừa tắm xong. Trình Dao Dao từ nhỏ yếu ớt, không muốn dùng phòng tắm người khác vừa sử dụng.
Cô tính đợi hơi nóng trong phòng tắm bay đi rồi mới tắm rửa, nhân tiện nói: "Chị còn chưa uống xong canh bí đỏ nữa."
Tạ Phi ngáp một cái, cầm cái bát không đi rửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!