Editor: Trâu lười
"Em muốn nói!" Giọng nói của Trình Dao Dao vô cùng nghiêm túc, rút bàn tay Tạ Tam đang nắm ra, không có chút sợ hãi nào đối mặt với bà Tạ.
Trời chiều chuyển sang màu đỏ thẫm, ấm áp hôn gương mặt trắng mịn của Trình Dao Dao. Bên trong đôi mắt hoa đào của cô vô cùng nghiêm túc: "Lương thực tinh là cháu tự nguyện lấy ra. Không liên quan đến Tiểu Phi, cũng không liên quan đến anh Tạ Tam."
"Hơn nữa cháu vào nhà mọi người ở, ăn cơm cùng mọi người, lại phải tách riêng lương thực thì quá lạ lẫm, cũng rất phiền toái."
"Anh Tạ Tam cũng không chiếm lợi của cháu, anh ấy từng cứu cháu, còn cho cháu chuột tre và nấm. Nếu như muốn tính toán rõ ràng từng thứ, ngược lại là cháu nợ nhà bà."
"Dù sao… Dù sao anh ấy không phải người như bà nói!"
Trình Dao Dao kích động nói lộn xộn, chỉ dựa vào máu nóng xông lên đầu, nói ra một loạt. Nói xong còn kích động không thở nổi, ngón tay run nhè nhẹ.
Bà Tạ híp mắt nhìn cô, trên mặt nhìn không ra biểu lộ.
Trình Dao Dao tỉnh táo lại, trong lòng hơi hồi hộp một chút. Nguy rồi, vừa nãy cô quá không lễ phép rồi đúng không?
"Chiêu ca nhi đã cứu cháu? Chuyện gì đã xảy ra?" Bà Tạ chậm rãi mở miệng, nhưng lại dẫn tới chuyện khác.
Trình Dao Dao sửng sốt một chút, ngơ ngác quay đầu nhìn Tạ Tam.
Tạ Tam mím môi, giữ chặt tay Trình Dao Dao muốn cô ngồi xuống, bàn tay dày rộng mang theo sức mạnh làm người yên tâm. Trình Dao Dao dần dần bình tĩnh lại, đôi mắt mềm mại nhìn hắn.
Tạ Tam cho cô một ánh mắt trấn an, chợt quay đầu nói với bà Tạ: "Việc nhỏ thôi."
"Mới không phải việc nhỏ! Trong lúc cháu bị lạc đường, suýt nữa bị lợn rừng giẫm chết, là anh Tạ Tam cứu cháu." Trình Dao Dao lập tức nói.
Bà Tạ nhìn Tạ Tam thật sâu, lúc này mới nhẹ gật đầu, nhìn Trình Dao Dao nói: "Thì ra là vậy. Cứu người là việc nên làm, cháu không cần nhớ kỹ, muốn trả ơn liền đến nhà chúng ta. Hoàn cảnh gia đình từ lúc nhỏ của cháu nhất định rất tốt? Khổ cực một ngày, hai ngày còn chịu được, lâu hơn nữa, cháu không chống cự nổi đâu."
Tạ Tam muốn mở miệng, Trình Dao Dao không chút do dự ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nói: "Ai nói Tạ gia sẽ mãi khổ cực? Cuộc sống là do người chọn, có cháu ở đây, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt."
"Hơn nữa…" Trình Dao Dao cắn môi, nhỏ giọng kiên định nói: "Chỉ cần trôi qua vui vẻ, cuộc sống khổ cực cũng trở nên ngọt ngào."
Ý ngầm trong lời nói của Trình Dao Dao, Tạ Tam và bà Tạ đều nghe hiểu. Bà Tạ rất kinh ngạc, to gan như vậy, dám thổ lộ trực tiếp, thật sự làm bà ở niên đại này nói không nên lời.
Bên trong đôi mắt sâu sắc của Tạ Tam lại nổi lên sóng to gió lớn: Trình Dao Dao muốn sống qua ngày với hắn. Trình Dao Dao tin tưởng hắn.
Giống như gông xiềng nặng nề nhiều năm sụp đổ, Tạ Tam bình tĩnh nhìn bên cạnh, mặt cô gái nhỏ đỏ lên, ánh mắt hắn cũng trở nên kiên định, sáng lên.
Trình Dao Dao nhất thời nói ra câu kia như tỏ tình, bản thân cũng đỏ mặt nửa ngày. Ánh mắt nóng rực của Tạ Tam ở bên cạnh giống như muốn xuyên thủng hai lỗ trên mặt cô, hoàn toàn không để ý còn có bà Tạ và Tạ Phi đang ở đây, càng làm cô xấu hổ.
Bà Tạ trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Trình Dao Dao đứng ngồi không yên, vụng trộm nháy mắt với Tạ Tam, đôi môi đỏ im lặng hỏi: "Bà nội tức giận à?"
Tạ Tam nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt ra hiệu cô ngoan một chút.
Hai người trao đổi qua lại, bà Tạ bỗng nhiên ho một cái, cầm đũa lên. Trình Dao Dao giật nảy mình, vội vàng cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim cầm đũa lên.
Trình Dao Dao ăn một thìa cháo đậu xanh, oa, nước giếng làm lạnh còn tốt hơn tủ lạnh, nhưng không phải là loại gạo nấu cháo thích hợp nhất, đánh giá 70 điểm đi.
Cháo đậu xanh ngâm mát lạnh, cho vào miệng lập tức cảm thấy thời tiết nóng bức biến mất. Bà Tạ không nói chuyện, giữa lông mày lại để lộ sự kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời trên bàn chỉ có thể nghe thấy thanh âm bát đũa va chạm.
Trình Dao Dao đảo mắt thấy Tạ Phi còn đỏ mắt rất đáng thương, gắp một miếng cà chua trộn đường cho cô.
Tạ Phi sụt sịt mũi, nhét cà chua vào miệng, con mắt lập tức mở to. Cà chua nhà mình vốn rất tốt, sau khi trộn thêm đường, vị chua đặc thù được phối lại, càng ngon hơn nhiều, ở trong miệng mút nhẹ liền hóa thành nước đậm đặc trượt vào cổ họng.
Đồ ăn ngon có ma lực thần kỳ, luôn luôn có thể làm lòng người vui vẻ. Mắt nai con của Tạ Phi cong lên, bê bát lên húp cháo. Gạo trắng thơm mát, đậu xanh nhẹ nhàng thoải mái, nước cháo nấu đặc, hạt gạo chưa mềm nhũn, từng hạt từng hạt rõ ràng, hoàn toàn không dính vào nhau. Thỉnh thoảng có thể ăn được hạt đậu xanh nấu nở hoa, nhai sột soạt trên đầu lưỡi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!