Editor: Trâu lười
Kiểu dáng cái giường kia rất cũ, mép giường có một lớp ánh sáng nhàn nhạt trơn như bôi dầu, sờ lên có thể cảm nhận được số tuổi. Trái tim Trình Dao Dao run lên, đầu ngón tay tinh tế sờ qua, vừa sờ liền biết là gỗ lim quý giá tốt nhất, chỉ là đã nhiều tuổi, màu sắc bên ngoài ám trầm, nhìn như gỗ mộc phổ thông, không biết trải qua bao nhiêu năm tháng mới có được chất lượng như bây giờ.
Bố Trình Dao Dao đã từng đấu giá được một khối không lớn, đã tiêu mất 50 vạn. Một cái giường lớn như vậy, giữ đến đời sau không biết có thể bán ra giá bao nhiêu.
Trái tim Trình Dao Dao nhảy bang bang, nghĩ đến những người xét nhà kia không biết giá trị chân chính của cái giường này, nếu không đã dọn đi rồi.
"Dao Dao, chị không thích cái giường này không đẹp sao? Cái giường này vốn là giường ngủ của anh trai." Tạ Phi có chút lo lắng nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao lấy lại tinh thần: "Không có, cái giường này nhìn rất rắn chắc. Em nói giường này vốn là của anh trai em? Căn phòng này cũng thế…"
"Vâng." Tạ Phi thừa nhận: "Căn phòng vốn là phòng của anh trai, căn phòng này rộng nhất, ánh sáng cũng tốt nhất. Chị đừng lo, tối qua anh trai thu dọn cả đêm, đã sạch sẽ. Chị nhìn xem, mạng nhện trên nóc nhà đều được quét sạch nha."
Bộ dáng Tạ Tam đốt đèn dầu dọn dẹp phòng xuất hiện trước mắt, Trình Dao Dao bật cười.
Gương mặt Tạ Phi đỏ bừng nhìn cô: "Chị, chị cười lên thật xinh."
"Miệng nhỏ thật ngọt." Trình Dao Dao cười khẽ, đưa tay nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Tạ Phi, trong lòng bổ sung: Miệng của anh em có một nửa ngọt thì tốt rồi.
Tay Tạ Tam rất khéo, dùng cỏ lau trắng bện thành chiếu mềm tinh tế mịn mịn, sờ lên buốt lạnh.
Tạ Phi giải thích nói: "Anh trai nói chiếu tre quá cứng, sợ lại làm thương chị. Cỏ lau trắng vừa mềm vừa dễ chịu, mùa hè ngủ không có mồ hôi.
Trình Dao Dao có một cái khăn trải giường nhỏ (drap) in hình hoa trắng, đầu tiên để ván giường lên, thêm một lớp chiếu để lót bên trên, sau đó trải khăn trải giường lên, để chăn nhỏ màu hồng và gối tre lên giường, kết hợp với giường lớn mộc mạc đầy hơi thở đàn ông hoàn toàn không tương xứng, nhưng lại có loại hài hòa khác lạ.
Rương nhỏ bằng tre của Trình Dao Dao thì để một bên trên mặt đất. Tạ Phi khẩn trương nói bổ sung: "Đồ dùng trong nhà em quá ít. Anh trai nói chờ anh ấy hết bận, tìm gỗ giúp chị làm hai cái hòm và tủ quần áo."
Tạ Phi một bên nói một bên xoắn vạt áo lại với nhau, Trình Dao Dao chú ý tới lúc em ấy cảm thấy tự ti sẽ xuất hiện động tác nhỏ theo thói quen này, trong lòng mềm nhũn: "Không sao, căn phòng này rất tốt rồi, chị rất thích."
Trình Dao Dao xem xét xung quanh, trên mặt bàn còn bày một bình gốm nho nhỏ, bên trong dùng nước sạch cắm hoa hải đường màu hồng.
Hai mắt Trình Dao Dao tỏa sáng, cố ý khích lệ nói: "Hoa này rất đẹp, là anh em làm sao?"
Khuôn mặt nhỏ của Tạ Phi lập tức sáng lên, kích động đỏ bừng mặt: "Là em. Ở cổng nhà em có một mảnh hoa hải đường lớn, đều do em tưới nước."
"Em thật có lòng, hoa này cắm rất độc đáo, phối màu cũng đẹp." Trình Dao Dao khích lệ Tạ Phi: "Nghe nói em còn biết cắt quần áo, may vá rất tốt đúng không?"
Lần này Tạ Phi kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Sao chị biết?"
"…" Trình Dao Dao thầm nghĩ không tốt, nói lỡ miệng. Đây là trong sách viết đến, trước mắt còn chưa phát sinh đâu.
Cũng may Tạ Phi tìm xong lý do cho cô: "Là anh trai em nói cho chị biết sao? Hôm nay anh trai mặc áo ngắn do em làm đó. Nhưng bà nội vẫn nói em làm không tốt, đường may còn chưa đủ tỉ mỉ."
Trình Dao Dao âm thầm chặc lưỡi. Bé Bạch Liên Hoa này quá đơn thuần, quá đáng yêu.
Tạ Phi lại giúp Trình Dao Dao sắp xếp đồ lấy từ hành lý ra để trong phòng.
Bình nước nóng, chén trà, hộp cơm, bộ đồ ăn (dụng cụ khi ăn như chén, đũa, thìa). Cốc đánh răng, bàn chải đánh răng, xà phòng,…riêng chậu rửa tráng men có hai cái, một cái rửa mặt, một cái rửa chân. Khăn mặt cũng có mấy cái, theo thứ tự là rửa mặt, lau tay, lau người sau khi tắm, lau chân, treo trên giá đỡ. Xà phòng thơm và xà phòng cũng tách ra.
May là Tạ Tam đặc biệt làm một cái giá đỡ cho cô, nếu không những đồ vật linh tinh này không có chỗ để.
Tạ Phi nhìn líu lưỡi, chậu rửa tráng men tốt như vậy ở cung tiêu xã cũng phải bán 2 đồng 5, không có phiếu không mua được, nhà bọn họ tự dùng đều là chậu gỗ anh trai đóng.
Đợi đến khi Trình Dao Dao mở rương nhỏ ra, treo quần áo lên và giày dép lên sắp xếp, Tạ Phi mới chính thức hoảng sợ rớt cằm.
Riêng giày da nhỏ của Trình Dao Dao đã có 3 đôi, càng đừng đề cập đến quần áo, váy vóc muôn màu rực rỡ kia. Lúc trước Tạ Phi luôn hâm mộ con gái nhỏ nhà Lâm Đại Phú và nhà bí thư chi bộ thôn, quần áo các cô mặc đều là quần áo hợp thời, thịnh hành trong thành phố, con gái nhỏ nhà Lâm Đại Phú thậm chí có một cái váy liền!
Những những bộ quần áo kia so với Trình Dao Dao, liền thành một đống vải rách.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!