Chương 27: Sa Kỳ Mã và thư

Editor: Trâu lười Quầy hàng cung tiêu xã ở niên đại này rất cao, trong tủ kính trưng bày đặt 4 loại điểm tâm: gạo nếp đường, bánh ngọt trứng gà, bánh đào và bánh ngọt tuyết. Phần lần điểm tâm đều hết hàng, trong quầy chỉ để trưng bày, không có quan hệ còn không mua được.

Hôm nay các cô rất may mắn, gần tới Tết Đoan Ngọ, cung tiêu xã mới nhập thêm điểm tâm, ngoại trừ bánh ngoạt trứng gà, gạo nếp đường, còn có điểm tâm kiểu mới khó có được: Sa Kỳ Mã.

(Sa Kỳ Mã: một loại bánh ngọt ngọt kiểu Manchu. Cách làm là chiên mì và trộn đều với đường trước khi ăn. Nó có các đặc tính là màu vàng, kết cấu sắc nét và mịn, ngọt và ngon, có mùi thơm mạnh mẽ của mật ong osmanthus.)

Đầu năm nay Sa Kỳ Mã không có hoa văn gì, cắt thành khối lớn gọn gàng, về ngoài mài vàng trơn như bôi dầu, còn kèm theo một chút hạt vừng, cả quầy hàng đều có thể ngửi được hương bị thơm ngon.

Sa Kỳ Mã chiên lên vừa thơm vừa giòn, sao không làm lòng người lay động? Hàn Nhân các cô ghé vào một chỗ líu ríu gom góp nửa ngày, ngược lại tiền có thể góp đủ, nhưng trong tay không có phiếu điểm tâm.

Nguyên chủ lúc xuống nông thôn, bố cho cô một chồng phiếu điểm tâm, chưa đến 3 tháng đã ăn hết sạch.

Nguyên chủ dĩ nhiên không phải một mình ăn sạch, mà là điên cuồng lòng Thẩm Yến, hơn phân nửa phiếu điểm tâm và phiếu lương thực đều tiêu vào người Thẩm Yến, mà điểm tâm cho Thẩm Yến cũng vào bụng Trình Nặc Nặc một nửa.

Nghĩ đến việc này Trình Dao Dao giận nghiến răng.

Ba cô gái vây quanh hàng điểm tâm líu ríu nửa ngày, kết quả một phiếu điểm tâm đều móc không ra, nhân viên mậu dịch không nhịn được nói: "Đến cùng có mua hay không? Không mua thì tránh ra, đứng đứng đây làm ảnh hưởng đến khách hàng khác!"

Hàn Nhân tức giận: "Bớt xem thường người đi, cô xem chúng tôi giống người không mua nổi sao?!"

"Nhưng chúng ta bây giờ hoàn toàn chính xác mua không nổi mà." Trình Dao Dao nhỏ giọng nói.

Trình Dao Dao cảm thấy quá mất mặt, những nhãn hiệu Lam Huyết xa xỉ trong cửa hàng trước kia, nhóm nhân viên mậu dịch cuốn tóc sắc mặt cao ngạo, ai vừa trông thấy cô đều phải cười như gió xuân, nhân viên nhiệt tình có thể lao xuống đáy biển tìm.

Cũng chính đầu năm nay, nhân viên mậu dịch trong cung tiêu xã dám đối xử như thế với khác hàng. Nhân viên mậu dịch là công việc ổn định, một tháng 24 đồng tiền lương, thái độ phục vụ chênh lệch cũng không bị loại bỏ. Lại nói, công việc này thế nhưng là chức quan béo bở, có thể đi vào đây đều dựa vào trong nhà hoặc nhiều hoặc ít có chút quan hệ, thái độ tự nhiên cao ngạo.

Ba người ấm ức rời đi quầy hàng điểm tâm. Hàn Nhân nói với Trình Dao Dao: "Sao trong nhà cô không gửi phiếu cho cô? Tôi vừa nhìn thấy Trình Nặc Nặc cầm một chồng phiếu, nói là trong nhà gửi."

"Cái gì?!" Trình Dao Dao nhất thời lửa giận ngập trời, bố Trình vụng trộm gửi tiền và phiếu cho Trình Nặc Nặc?

Nhìn khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao thay đổi, Trương Hiểu Phong dùng sức đạp Hàn Nhân một đạp, Hàn Nhân cũng hối hận lỡ miệng, vội vàng nói: "Có lẽ là mẹ Trình Nặc Nặc gửi tới đó?"

Nguyên chủ náo loạn qua mấy trận, nhóm TNTT đều biết Trình Dao Dao và Trình Nặc Nặc cùng cha khác mẹ. Đương nhiên, chỉ riêng khuôn mặt và dáng người của hai người, cũng biết hai người này tuyệt đối không thể từ cùng một bụng mẹ sinh ra được.

"Làm sao có thể?" Trình Dao Dao cười lạnh. Mẹ Trình Nặc Nặc chuyên lấy đồ tốt gửi về cho nhà mẹ đẻ, đâu có thể gửi đồ cho Trình Nặc Nặc?

Trình Dao Dao tức giận vung tay: "Đi, chúng ta đi bưu cục nhìn xem!"

Trình Dao Dao đến bưu cục, báo tên mình cùng thư giới thiệu, nhưng không có gói hàng gửi cho cô. Nhân viên mậu dịch đưa cho cô một phong thư: "Có một phong thư!"

Trình Dao Dao không cam lòng hỏi: "Làm sao có thể không có gói hàng nào?"

Nhân viên mậu dịch không kiên nhẫn: "Không có chính là không có!"

Trình Dao Dao nắm vuốt phong thư, sắc mặt trắng bệch.

Giống như cảnh ngộ nhiều năm trước của mình tái hiện. Mẹ kế thổi gió bên tai của bố, đem sản nghiệp ông bà ngoại để lại cho cô lừa gạt, làm quả sinh nhật 12 tuổi cho em kế.

Nếu không phải ông ngoại lưu lại người quản lí trung thành tuyệt đối, vụng trộm thông báo cho cô, Trình Dao Dao khóc rống trước mặt bố, tâm huyết cả đời của ông ngoại rơi vào trong tay mẹ kế và em kế.

Trình Dao Dao cũng từ lúc đó mới bắt đầu biết được, trước khi cô trưởng thành, muốn sống thật tốt nhất định phải dựa vào cưng chiều của bố. Mà người bố cưng chiều cô vô điều kiện đã rơi xuống người khác. Cũng may Trình Dao Dao dáng dấp đẹp, trời sinh chính là một thân tập hợp ngàn vạn sủng ái. Cô khoe mẽ nũng nịu trước mặt bố, đem sự yêu thương của bố từ chỗ mẹ kế và em kế kéo lại.

Không nghĩ tới sống lại một đời, cô vẫn rơi vào bên trong vòng tuần hoàn này.

Trình Dao Dao nắm chặt phong thư, trong lúc nhất thời rơi vào trong hồi ức cô cứ nghĩ đã sơm quên được.

Hàn Nhân không nghĩ mình nói một câu sẽ làm Trình Dao Dao thương tâm như vậy.

Hàn Nhân cười gượng nói: "Dao Dao cô đừng tức giận, cô xem trước trong thư bố cô viết cái gì đã."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!