Chương 24: Thanh mai Đông Khôi

Editor: Trâu lười Hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời xanh xanh trong suốt, gió buổi sáng mang theo khí lạnh.

Trời còn chưa sáng mọi người bắt đầu làm việc, xắn ống quần đứng ở trong ruộng bận rộn náo nhiệt, tranh thủ trước lúc mặt trời chói chang có thể làm xong việc.

Lâm Đại Phú cùng một nhóm cán bộ đại đội đứng trên bờ ruộng, chắp tay sau lưng nói: "Dựa theo cách làm này, trước khi mùa mưa đến chúng ta có thể làm xong."

Bí thư chi bộ cầm thuốc lá nhưng không đốt, cau mày nói: "Mùa mưa tới, chuyện ký túc xá của nhóm TNTT cũng phải tranh thủ giải quyết."

Giữa hai đầu lông mày của Lâm Đại Phú nhăn lại: " Nam TNTT còn dễ nói, nhưng mấy nữ TNTT sắp xếp thế nào?"

Các cán bộ nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Mỗi nhà đều có đàn ông, nữ TNTT nhỏ nhắn vào ở trong nhà dân không tiện chỉ là phụ, an toàn mới là vấn đề lớn. Nếu làm ra chuyện xấu gì, bọn họ đuổi kịp nhưng không có cách nào bàn giao. Đặc biệt là Trình Dao Dao, đẹp quá mức bình thường, thôn Điềm Thủy có nhiều người nhưng không có ai đẹp như vậy. Cô giống như đóa hoa quý giá, ở trên mảnh đất của thôn Điềm Thủy không hợp chút nào.

Tất cả mọi người giả bộ câm điếc, Lâm Đại Phú khẽ cắn môi, vung tay lên nói: "Chờ làm xong công việc bên trong ruộng nước, gọi nhóm TNTT tập hợp lại, để chính bọn họ chọn ở nhà ai thì ở! Ký túc xá TNTT tôi đã xem qua. Trên tường có khe hở, không chịu được mấy trận mưa nữa…"

Lâm Đại Phú vốn dĩ có thể lên làm đại đội trưởng, cũng bởi vì hắn có thể gánh vác mọi chuyện, chịu làm, quyết đoán, mấy người khác biết đánh Thái Cực, đều đi theo sau mông hắn làm việc, gọi tắt chính là không làm.

Lâm Đại Phú chịu gánh trách nhiệm này, nhóm TNTT vào trong thôn ở về sau xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến bọn họ, những người khác gật đầu rối rít.

Đúng lúc này, trước mắt mọi người sáng lên.

Trình Dao Dao mặc áo khoác màu hồng đi tới, tóc đen dài tết thành bím rủ xuống bả vai, giống như một nụ hoa sen vào sáng sớm: "Chào buổi sáng đại đội trưởng, bí thư chi bộ, các vị cán bộ."

Một đám đại lão gia lập tức ưỡn ngực, cố gắng biểu hiện sức sống trước mặt cô gái trong thành phố này: "Chào buổi sáng, TNTT Trình bắt đầu làm việc à?"

Trình Dao Dao cười nhàn nhạt, nói: "Đúng vậy, lập tức đi đây ạ."

Vị kế toán viên trẻ tuổi vô cùng lo lắng nhìn Trình Dao Dao: "Nghe nói TNTT Trình đang làm việc cùng Tạ Ba ở ruộng đậu nành. Rất vất vả à?"

Trình Dao Dao nói: "Không vất vả, làm dễ hơn so với ruộng nước, nhờ có đại đội trưởng chăm sóc tôi."

Rừng Đại Phú nghe xong trong lòng thấy thoải mái, hắng giọng nói: "TNTT Trình tìm tôi có việc gì?"

Những người khác thức thời đi ra.

Lúc này Trình Dao Dao mới cười nói: "Là như này, ruộng đậu nành hơi xa, cháu mỗi ngày giữa trưa trở về ăn cơm, đi đi lại lại quá lãng phí thời gian, cháu không trở lại ăn cơm nữa. Mỗi ngày cháu lấy hai cái bánh cao lương từ ký túc xá TNTT, phần ăn trưa kia để TNTT khác nhận thay cháu được không ạ?"

Hôm qua Trình Dao Dao đã làm như vậy, hôm nay chỉ thông báo một tiếng với Lâm Đại Phú mà thôi.

Lâm Đại Phú gật đầu: "Được, hôm qua tôi cùng kế toán viên bàn về chuyện này, vốn nghĩ tăng thêm công phân cho cô. Cô nghĩ chu đáo hơn, vậy làm theo ý cô đi."

Trình Dao Dao nhớ tới, nói: "Đúng rồi, cháu thấy Tạ Ba mỗi ngày cũng không ăn trưa."

Lâm Đại Phú nhíu lông mày, nói: "Sao Tạ Ba không đề cập với tôi?"

Trình Dao Dao nháy mắt vô tội: "Hắn biết bác một ngày bận trăm công nghìn việc, không muốn chuyện nhỏ này phiền bác?"

Lâm Đại Phú trầm ngâm nửa ngày, nói: "Hắn vì công xã làm việc, ăn uống là việc nên làm. Như vậy đi, phần ăn mấy hôm trước của hắn đều bổ sung, cuối tháng phát lương bù thêm cho hắn, hôm nay chịu đựng trước vậy."

Trình Dao Dao đáp giòn tan: "Không sao, lương khô của Tạ Ba cháu đã lấy trước rồi. Giữa trưa trừ phần ở nhà ăn đi là được. Vậy cháu đi trước đây."

Lâm Đại Phú khoát tay, quay lưng đi. Tạ Ba bởi vì vấn đề xuất thân, thường bị phái đi làm việc vất vả mà không được gì, công phân cũng được tính ít nhất. Lâm Đại Phú làm đại đội trưởng, chung quy phải cố kỵ đại cục, mở một mắt nhắm một mắt đôi với những hành vi này. Nhưng mỗi ngày để người ta đói bụng làm việc, Lâm Đại Phú xuất thân từ nông dân ngẫm lại căm thù đến tận xương tủy.

Còn có, nhà ăn đều tính theo đầu người làm lương khô, mấy ngày trước Tạ Ba không lấy bánh cao lương, vậy phần dư lại ở đâu? Đây chính là vấn đề tham ô nghiêm trọng!

Trình Dao Dao nói chuyện với Lâm Đại Phú nên hơi chậm trễ, lúc đi đến đường nhỏ không thấy Tạ Ba, nghĩ chắc Tạ Ba đi trước mình. Cô ôm hộp cơm, tự mình đi trên đường nhỏ.

Niên đại này ở nông thôn, người ở thưa thớt, trên đường nhỏ vô cùng yên lặng. Bên trên cỏ lau ven đường có giọt sương, nụ hoa Bách Hợp dại mới chớm nở, một bụi cây kim ngân lớn rủ xuống, đóa hoa màu trắng nhụy vàng bay ra mùi thơm, làm tinh thần của người thanh thản.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!