Ngày mùa oi bức, sáng sớm ngọn cỏ dính đầy sương trắng, Trình Dao Dao và mấy người Trương Hiểu Phong cười nói đi làm.
Ánh nắng chiếu xuống ruộng nước sáng long lanh, một thửa ruộng được chia thành mấy rãnh nhỏ, mạ được gieo mấy ngày trước khỏe mạnh thẳng tắp.
"Rắn, có rắn! Cứu mạng!" Bé trai đứng cạnh bờ ruộng nghịch nước hét lên.
Trương Hiểu Phong vội nói: "Mau đi cứu người!"
Có người nhanh hơn bọn cô, một bàn tay to nắm chặt con rắn nước ngọ nguậy.
"Em bị rắn cắn!" Bé trai khóc sướt mướt.
Thanh niên bóp chặt đầu rắn, giọng nói lạnh nhạt của hắn làm người ta cảm thấy yên tâm: "Rắn nước không có độc."
Mấy người lớn đứng bên cạnh cũng an ủi bé: "Rắn nước thường xuất hiện trong ruộng, đừng sợ, đừng sợ."
Mẹ của bé trai chạy tới ôm con mình, bà vuốt ve an ủi con trai. Người thanh niên im lặng đi ra, hắn vứt rắn nước vào trong rãnh mương. Rắn vàng bò uốn éo vào trong bụi cỏ.
Mấy thanh niên trí thức đứng xem nói: "Ồ, không phải người cứu bé trai là đồng nghiệp của Dao Dao sao?"
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao nheo lại, trong lòng cô hiện ra suy đoán mơ hồ. Cô không quan tâm người bên ngoài mà nhấc chân đuổi theo hắn.
Áo choàng ngắn rách nát cũng không che hết tấm lưng thẳng tắp rắn chắc, đôi chân dài bước nhanh làm Trình Dao Dao đuổi hết hơi.
"Chờ em với!" Trình Dao Dao vừa đuổi theo vừa thở hổn hển: "Chờ em với!"
Cô gái xinh đẹp chạy phía sau, Tạ Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân không chậm lại mà còn nhanh hơn.
Giả vờ cái gì chứ. Trình Dao Dao tức giận giậm chân, bỗng nhiên mắt cô xoay chuyển, giọng nói mềm mại: "Anh Tạ Tam… Chân em đau."
Lưng Tạ Chiêu cứng đờ, cuối cùng hắn cũng dừng chân quay đầu nhìn cô.
Trình Dao Dao nhân cơ hội chạy đến trước mặt hắn: "Sao anh không đợi em?"
Tạ Chiêu hờ hững hỏi lại: "Sao tôi phải chờ cô?"
"Chân anh dài, anh đi nhanh quá, em không đuổi kịp." Trình Dao Dao ôm bụng thở sâu, giọng nói mềm mại như trẻ con.
Bên trong đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nổi lên ý nghĩa kỳ lạ, hắn nhìn chằm chằm cô.
Trình Dao Dao hất cằm đối mặt với Tạ Chiêu. Bây giờ cô không sợ Tạ Chiêu nữa, bởi vì cô nắm được chứng cớ phạm tội của Tạ Chiều rồi.
Hừ, rõ ràng rắn nước không có độc, thế mà hắn lại hút độc cho cô!
Nhìn dáng vẻ làm nũng của cô, Tạ Chiêu nghĩ thầm, cô làm nũng cái gì chứ, cuối cùng hắn vẫn gật đầu: "Được. Từ sau sẽ chờ cô."
Trình Dao Dao lập tức nhét cái túi nhỏ và hộp cơm của mình vào trong ngực Tạ Chiêu: "Hôm nay em muốn ăn quả dâu."
Tạ Chiêu gật đầu cười như không cười: "Có cần bắt thêm một con gà rừng cho cô không?"
"Vậy… Vậy cũng quá long trọng rồi. » Trình Dao Dao không nghe ra ý trong lời nói của Tạ Chiêu, cô nhảy cẫng lên đi trước.
Ôi, lúc đầu cô đinh vạch trần chuyện Tạ Chiêu chiếm tiện nghi của cô, nhưng bây giờ Tạ Chiêu đối với cô tốt như vậy, cô lại không đành lòng. Cô quyết định cho Tạ Chiêu cơ hội chuộc tội.
Tạ Chiêu nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt đằng trước, khóe môi lạnh lùng cũng cong lên, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.
Buổi sáng Trình Dao Dao cực kỳ lười, cô không những không làm việc còn bắt Tạ Chiêu đi hái dâu cho cô, cô ngồi dưới bóng cây ăn ngon lành.
Trình Dao Dao ăn nhiều dâu nên buổi trưa cô chỉ ăn nửa cái bánh ngô đã no bụng rồi. Cô đặt nửa cái bánh ngô còn lại vào tay Tạ Chiêu rồi bảo hắn ăn hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!