Vì chuyện phương thuốc gia truyền, Tạ Chiêu xin nghỉ phép để về quê.
Trình Dao Dao chuẩn bị túi lớn túi nhỏ: "Bánh hạt dẻ, bánh hạnh đào, bánh hồ điệp, kẹo sữa con thỏ,… Thịt khô và cá khô cho Tủng Tủng và mèo con, còn đây là quần áo mới của bà nội, còn có…"
Tạ Chiêu vỗ trán mỉm cười. Trình Dao Dao lắc vòng eo nhỏ nhắn bận rộn trong phòng, bầu không khí cực kỳ ấm áp.
Lúc Trình Dao Dao lấy thêm cái túi to, Tạ Chiêu liền ôm cô vào trong ngực không cho cô đi đi lại lại nữa: "Chúng ta thường gửi đồ về nhà, bà nội không thiếu mấy thứ này."
"Nhưng đây là đồ em mua cho bà nội mà." Trình Dao Dao ngửa đầu ra sau, thân hình mềm mại dựa vào khuỷu tay Tạ Chiêu: "Bà nội không chịu đến Thượng Hải, em cũng không về được…"
Khóe môi Tạ Chiêu cong lên mang theo ý cười: "Em không về được thì trách ai?"
Tạ Chiêu vừa thi cuối kỳ xong, bình thường Trình Dao Dao lười học, bây giờ cô phải cố gắng ôn tập. Mà cô còn phải tham gia tiệc cuối năm của trường nên không đi được.
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, cô nói: "Trách Tạ Chiêu!"
"Ừm, trách anh." Tạ Chiêu cúi đầu hôn cô.
Tiếng còi xe vang lên ngoài cửa, Trình Dao Dao ôm chặt hắn không thả.
Tạ Chiêu nói: "Anh đi một tuần rồi quay lại."
"Vẫn lâu!" Trình Dao Dao vội la lên: "Vậy anh không đến xem em múa sao? Em đã tập rất lâu đó."
Dạo này Trình Dao Dao thường đến trường tập luyện với mấy bạn học, ở nhà cũng tập luyện đều đều, vòng eo của cô càng ngày càng mềm làm Tạ Chiêu si mê.
Tiếng còi xe lại vang lên.
Tạ Chiêu ôm vợ trong lòng, hắn ngửi kỹ mùi hương hoa đào trêи người cô rồi quyết tâm buông tay ra.
Tài xế xách đồ lên xe giúp hắn, Tạ Chiêu xách ba lô quân đội màu xanh lên, hắn bắt mèo cam chui trong đó ra: "Em không đi theo được."
"Meo! Meo!" Cường Cường bám chặt ống quần Tạ Chiêu đòi đi theo.
Trình Dao Dao ngồi xổm xuống ôm Cường Cường nói: "Tạ Chiêu phải đi rồi, anh ấy không cần chúng ta nữa."
Trình Dao Dao mặc áo len của Tạ Chiêu, cổ áo rộng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cô ngồi xổm dưới đất giống như con mèo nhỏ bị vứt bỏ làm cuộc chia ly ngắn ngủi trở nên đau khổ.
Tạ Chiêu vỗ đầu cô cười khổ: "Em Dao Dao, em còn như vậy em không đi được đâu."
Trình Dao Dao chép miệng: "Anh đi em liền khóc."
Tạ Chiêu tan nát cõi lòng rời đi. Trình Dao Dao lập tức thu dọn quần áo rồi mang theo hai con mèo nhỏ vui vẻ về ký túc xá.
Tình cảm của Trình Dao Dao và mấy cô gái trong ký túc xá rất tốt, mọi người thấy cô về thì chào đón nhiệt liệt, nhất là hai con mèo nhỏ.
Mấy người Triệu Mục giúp Trình Dao Dao dọn chỗ nằm, chỗ của cô vẫn được dọn sạch sẽ, chỉ cần trải chăn đệm lên là được.
Tần Dương Dương ôm Cường Cường hiếm lạ: "Đáng yêu quá đi! Sao mèo nhà cô nuôi mập được vậy, nhìn cái mũi tròn xoe này xem!"
Cường Cường bị mấy cô gái bóp mặt bóp mặt, nó không thèm để ý mà ăn cá khô say sưa ngon lành. Phiền Phiền ngồi chồm hỗm trêи bệ cửa sổ nhìn chằm chằm chim sẻ nhỏ.
Mùa đông thường có chim sẻ đậu trêи cửa sổ, mấy cô gái sẽ mang rắc ít cơm ở trêи bệ cửa cho nó ăn, con nào cũng được ăn no bụng tròn vo.
Mèo con đen trắng nhún chân trước, trong mắt lộ ra sự hung ác! Trình Dao Dao nhìn thấy, cô vội vàng gọi Phiền Phiền đi vào rồi cho nó mấy con cá khô.
Mấy cô gái ngạc nhiên: "Đáng yêu quá! Nó nhỏ thật đó, rất ngoan!"
Trình Dao Dao cười gượng. Phiền Phiền nổi danh là con mèo nhỏ hư hỏng ở trong khu biệt thự, nó bắt chim, bắt rắn, bắt soc suốt ngày, ngay cả chép nhà họ Lục cũng bị nó bắt mất một con, Trình Dao Dao phải dùng linh tuyền cứu sống con cá đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!