Chương 5: (Vô Đề)

Hắn giỏi nhất là giả nhân giả nghĩa.

Vì thế, không thể nào để ta rời đi.

Phó Hoài đi đến trước mặt ta, vô thức hạ giọng dịu dàng, chính hắn cũng không nhận ra mình dịu dàng tình tứ đến mức nào, nói:

"Phu nhân, ta đã bẩm báo Hoàng thượng, chuyện gả nhầm không thể thay đổi, chi bằng cứ đ.â. m lao phải theo lao. Nàng không cần rời khỏi phủ Quốc công, từ nay về sau, nàng chính là thê tử của Phó Hoài ta."

Ta chớp mắt, bất an nhìn về phía hai vị thiếp thất có mặt ở đó.

Thẩm Như là hồng nhan được mang về từ chiến trường, giữa hai hàng lông mày đều là vẻ anh khí, bên hông còn đeo một cây roi.

Ta nheo mắt, nghĩ đến những vết roi trên t.h. i t.h. ể tỷ tỷ kiếp trước...

Một thị thiếp khác tên Linh Lung, là nghĩa nữ của Lão phu nhân, cùng Lão phu nhân một lòng một dạ.

Ta mím môi, lại khẽ thở dài một tiếng, nói:

"Sớm biết phu quân có hai người trong lòng, thiếp nhất định sẽ không gả đến đây. Nhưng bây giờ... thiếp phận làm chính thê, tự nhiên phải có lòng bao dung."

Ta trực tiếp chĩa mũi nhọn vào Thẩm Như và Linh Lung.

Một người là hồng nhan, người kia là thông phòng thuở thiếu thời, hai người bọn họ mới nên tranh giành đấu đá nhau.

Quả nhiên, Thẩm Như và Linh Lung liếc nhìn nhau một cái, cả hai đều tỏ vẻ chán ghét đối phương.

5

Phó Hoài thừa nhận trước mặt mọi người, ta là thê tử của hắn.

Ta tự nhiên cũng phải thuận theo bậc thang mà xuống.

Nếu làm căng quá, trò chơi này sẽ không còn vui nữa.

Tuy nhiên, ta vẫn để lộ vẻ mặt u sầu.

Thấy ta cuối cùng cũng không còn đòi rời đi, Lão phu nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, đâu còn nhớ đến việc phải cho ta một đòn phủ đầu nữa?

Tiểu cô nương chưa xuất giá, tuy không thích ta, nhưng nàng ta sớm đã nghe nói nhà ngoại ta là nhà giàu nhất thiên hạ, nàng ta đang nhòm ngó của hồi môn của ta đấy.

Nhưng không sao, ta chỉ sợ Lão phu nhân và tiểu cô nương không tham tiền thôi.

Một ngày tốt lành

Có lòng tham, thì sẽ có điểm yếu.

Phó Hoài ăn quen bén mùi, đêm qua hai người bọn ta triền miên tha thiết, ta bề ngoài thanh lịch, nhưng bên trong lại rất thoải mái.

Phó Hoài rất thích kiểu đó.

Đáng tiếc, giờ phút này, ta lại không nhìn thẳng vào hắn nữa.

Như vậy, càng khiến hắn bứt rứt không yên.

Hắn căn bản không có tâm trí đi an ủi hồng nhan tri kỷ, trực tiếp cùng ta về phòng.

Lúc chỉ có hai người, hàng mi ta khẽ rung động, vừa vặn rơi xuống hai giọt lệ trong veo, ta quay người sang bên, dùng mặt nghiêng đối diện với Phó Hoài:

"Nghe nói Thẩm muội muội là nữ tử phu quân quen biết ở biên quan, hai người chắc hẳn đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện nhỉ, thật khiến thiếp ngưỡng mộ. Linh Lung còn là thanh mai của phu quân, hẳn cũng rất được lòng phu quân."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!