Nhưng ngay sau đó, ta lại giả vờ như vừa mới nhìn thấy Thẩm Như, lập tức giữ khoảng cách với Phó Hoài, hạ giọng nói:
"Phu quân, mau để thiếp xuống ngựa đi. Thẩm muội muội đến rồi."
Phó Hoài rõ ràng nhận ra sự thay đổi của ta.
Hắn nhất định cho rằng, ta đang cố ý tránh hiềm nghi.
Sắc mặt Phó Hoài hơi đỏ lên, hắn xuống ngựa trước, rồi mới ôm ta xuống.
Lúc ta đứng vững, liền lùi xa Phó Hoài hai bước.
Phó Hoài khẽ nhíu mày.
Theo lý mà nói, ta là thê tử của hắn, đâu cần phải như vậy.
Nhưng không lâu trước đó, ai cũng biết, tình cảm giữa Phó Hoài và Thẩm Như sâu đậm, Thẩm Như mới là hồng nhan tri kỷ của hắn.
Giờ phút này, Thẩm Như chạy thẳng đến, nàng ta nhìn thấy vết thương trên cánh tay Phó Hoài, vội vàng hỏi:
"Tướng quân, người bị thương rồi?"
Ta thêm dầu vào lửa một cách thích hợp:
"Thẩm muội muội, phu quân là để bảo vệ ta, nên mới bị thích khách làm bị thương."
Giết người diệt tâm mà.
Phó Hoài vì ta, có thể liều mình đỡ kiếm đấy.
Sắc mặt Thẩm Như, tái đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Thích khách do nàng ta sắp xếp, lại làm bị thương người trong lòng của nàng ta. Mà tình địch như ta, lại không hề hấn gì.
Thẩm Như trừng mắt nhìn ta, một tay đã nắm chặt cây roi bên hông.
Phó Hoài hiểu tính cách Thẩm Như, quát khẽ:
"Thẩm Như! Ngươi muốn làm gì?"
Thẩm Như sững sờ giây lát:
"Tướng quân, ta còn chưa làm gì con đàn bà này, người đã bảo vệ nó như vậy rồi ư?! Người có biết con người ả không?! Ả căn bản không lương thiện như người nghĩ đâu!"
Đến rồi đến rồi!
Màn kịch hay lại đến rồi!
Ta dịu dàng khuyên nhủ:
"Thẩm muội muội, phu quân bị thương, vẫn nên vào phủ bôi thuốc trước đã, muội đừng hồ đồ nữa."
Thẩm Như không chịu buông tha, tưởng rằng đã nắm được thóp của ta, cứ nhất quyết muốn quấn lấy Phó Hoài vào lúc này.
Ta lại lo lắng nhìn cánh tay Phó Hoài, viền mắt ngấn lệ:
"Phu quân, chàng có đau không?"
Thấy ta giả vờ như vậy, Thẩm Như tức điên lên, phát điên tại chỗ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!