Ngay lúc này, Tống Ngôn Trần mơ hồ cảm nhận được có một bàn tay lạnh lẽo đang nhẹ nhàng chạm qua mặt cậu, cả người cậu run rẩy, lui về phía sau một bước, vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía trước trống rỗng.
Bầu không khí ngột ngạt như muốn kéo đi hết hơi thở của cậu, thần kinh Tống Ngôn Trần gần như sụp đổ.
Cậu không thể chịu đựng được cảm giác bị người khác theo dõi, bị cưỡng hiếp mà chẳng thể làm được gì, cậu hít sâu một hơi, nhìn xung quanh, sau đó cậu quyết tâm đập vỡ cái lọ gần đấy, gần như dùng hết toàn bộ sức lực của mình, hô lên,
"Anh ở đâu? Anh là ai? Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Cả người Tống Ngôn Trần run rẩy không ngừng, ngay cả trong giọng nói bất an cũng mang theo tiếng khóc cực kỳ không ổn định.
Còn chưa đợi đối phương trả lời, hàng xóm bên cạnh đã bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
"Gọi hồn hả! Cái mẹ gì thế không biết! Tối rồi còn không muốn để cho người ta ngủ hả!"
"Đồ điên! Một chút ý thức cũng đéo có nữa!"
Ánh mắt bóng đen trầm xuống, gã tàn bạo mà nhìn thẳng về phía giọng nói phát ra.
Chết tiệt.
Một giây sau, còn không đợi Tống Ngôn Trần che miệng lại, cậu đột nhiên nghe thấy bóng đèn cách vách phanh một tiếng, lần lượt nổ tung, ngay sau đó giọng chửi oán giận của chủ nhà lại xuyên qua vách tường, xuyên vào lỗ tai Tống Ngôn Trần.
Ngay lập tức lớp phòng bị của Tống Ngôn Trần nhanh chóng bị phá vỡ, hai đầu gối cậu mềm nhũn, nháy mắt liền quỳ rạp xuống mặt đất.
Giống như một con mèo con sợ hãi, cuộn tròn thành một khối, yếu đuối vùi đầu vào ngực, mí mắt trong tích tắt chứa đầy nước mắt.
Chỉ một lát sau, trong miệng cậu liền phát ra tiếng khóc hu hu.
"Anh đang ở đây có đúng không?" Tống Ngôn Trần vừa nức nở, vừa nhìn xung quanh.
Gã cúi xuống, ngồi xổm trước mặt đứa trẻ xinh đẹp ấy, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Thật thông minh.
"Có phải anh đã cứu tôi không?" Là anh đã mang tôi về đúng không?
"Tống Ngôn Trần cắn ngón trỏ tay phải của mình, cơ thể không kìm được mà run rẩy."Tôi, tôi....
"Tống Ngôn Trần thở hổn hển một hơi,"... Những dấu vết trên người tôi có phải là ?.... anh đã làm không?
Vừa dứt lời, Tống Ngôn Trần liền cảm thấy hoảng sợ đến nóng lên, sắc mặt đều ửng lên một màu hồng phấn.
Đúng lúc này, Tống Ngôn Trần cảm giác vòng eo của mình bị thứ gì đó mạnh mẽ kẹp chặt, còn không đợi cậu phản ứng lại, cả người đã bị nhấc bổng lên, cơ thể hoàn toàn lơ lửng giữa không trung.
Nhưng trước mắt cậu vẫn trống rỗng như cũ.
Hai tay hai chân Tống Ngôn Trần bắt đầu liều mạng giãy dụa, trừng mắt, ngay cả giọng nói cũng mang theo nức nở,
"Vì sao anh không nói chuyện? Anh đang làm gì vậy? Anh mau buông tôi ra!"
Nói xong, con ngươi của cậu đọng lại sương mù, đuôi mắt cũng bắt đầu phiếm hồng, trông thật đáng thương.
Gã không chỉ không buông tay, ôm ngược lại càng chặt, thấy đối phương nháo thật sự rất lợi hại, gã đưa tay vỗ nhẹ đùi người trong ngực, ánh mắt cũng tối sầm đi.
Cả người Tống Ngôn Trần giật nảy một phát, trong phút chốc liền đỏ mặt lên, lông mày cậu nhướng lên,
"Anh là ai! Sao anh không nói chuyện? Anh là con người à? Sao anh lại cứu tôi? Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Gã nhìn bảo bối trong ngực mình, khẽ cười một tiếng, cúi đầu, tới gần bên tai đối phương, một ngụm ngậm lấy lỗ tai mềm mại kia, nhẹ nhàng cắn xé vành tai cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!