Chương 7: (Vô Đề)

Cụ thể như thế nào thì Minh Nhiễm cũng không rõ ràng lắm nhưng trực giác cho thấy ở chỗ này không hề đơn giản. Chỉ là lòng hiếu kỳ của nàng cũng có hạn, việc này lại không có quan hệ gì tới nàng, nghĩ sơ sơ thôi rồi cũng không miệt mài theo đuổi.

Minh Xu không muốn về lại ngõ Bách Lễ nhưng Minh nhị phu nhân đã cho người qua đón nên nhóc cũng chỉ đành miễn cường về theo.

Sau khi đưa nhóc đi, Minh Nhiễm dành hai phần tâm trí đọc sách trên tay, tám phần còn lại thì không biết đã bay đi nơi nào. Minh Từ bên Thanh Thu Viện sai người qua kêu thì nàng đang nghiêng người ngơ ngẩn, nhìn chim sẻ kêu chiếp chiếp trên tường viện.

"Tam tiểu thư, đại công tử cùng nhị tiểu thư đã chờ bên ngoài viện rồi ạ."

Nằm dài trên ghế nửa ngày, Minh Nhiễm đứng dậy lười nhác vươn vai, sửa soạn đơn giản một chút rồi đi ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm nay mây gió đều đã tan hết, trời quang mây tạnh, lần đầu tiên ra ngoài gặp được thời tiết như vậy, tâm trạng của Minh Nhiễm tốt lắm. Khi đó nhìn thấy dáng vẻ Minh Nghiệp đứng trước xe ngựa nhíu mày cũng không bị ảnh hưởng gì.

Nàng khẽ cuộn khăn lụa trên những ngón tay, mắt nhìn thẳng, xem như không nhìn thấy cái người này.

Người bị nàng xem như không tồn tại là Minh Nghiệp cũng không nói gì, xoay người lên xe ngựa.

Minh Nhiễm với Minh Từ ngồi chung một xe, giữa hai tỷ muội luôn có ngăn cách, lại vì chuyện vào cung mấy ngày trước mà nảy sinh thêm hiềm khích, thị nữ đi theo cũng không dám chọc cười lung tung, không khí trong xe rất là ngột ngạt.

Ước chừng qua gần nửa khắc, Tây Tử xốc rèm xe ngựa nhìn ra bên ngoài, đột nhiên mở miệng đánh vỡ yên lặng: "Đây không phải là hướng đi tới Lâu Ngoại Lâu mà?"

Vụ Tâm vội trả lời: "Đại thiếu gia nói thay địa điểm rồi."

Nàng ta trộm liếc Minh Từ, nhấp môi cười: "Lần này thế tử Cảnh vương làm chủ, đãi tiệc ở biệt viện Lãnh Phong, còn cố ý mời Liễu cô nương Liễu Ti Ti của Ngọc Xuân Lâu tới, nghe đâu bài vũ mới của nàng mới ra, hôm nay cũng biểu diễn lần đầu đấy."

Liễu Ti Ti?

Minh Nhiễm chậm rãi gấp khăn lại, khẽ nhếch khóe môi, "Một điệu múa của Liễu Ti Ti cả ngàn lạng vàng, còn là lần đầu biểu diễn, thế tử Cảnh vương đúng là bỏ ra được."

Nghe thấy nàng lôi kéo một vũ cơ chốn tầm hoan với thế tử Cảnh vương chung với nhau, Minh Từ nhíu mày biện giải: "Ở đâu ra thế tử Cảnh vương bỏ được, rõ ràng là Liễu Ti Ti nể mặt mũi Chúc đại nhân. Hai người ngày xưa có qua lại nhiều, xem như tri kỷ, lần này cũng chưa có nói nhận bao nhiêu tiền."

Minh Nhiễm "à" một tiếng, lại nghịch khăn tay của nàng.

Phản ứng này thật lãnh đạm, cũng không biết có nghe vào không, Minh Từ nghẹn một hơi ở ngực, tính cách này đúng là làm người ta bực tức.

Quả nhiên, nàng và muội muội này trời sinh không hợp đến cùng cực.

Biệt viện Lãnh Phong là một tòa tiểu viện nằm ở thành nam của Ngọc Xuân Lâu, sân tuy nhỏ nhưng bên trong có dòng nước uốn quanh, Kính Hồ lâu năm, là một nơi vô cũng thích hợp cho những bữa tiệc ngồi.

Còn phải đi thêm một đoạn đường nữa mới tới, Minh Nhiễm che miệng ngáp, dựa nghiêng người, cơ thể như người không xương lười biếng, Minh Từ ngồi nghiêm chỉnh nhìn thấy không khỏi nhíu mi, phiền lòng quay đầu sang chỗ khác.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ta vốn còn nghĩ hôm nay tam muội sẽ không đi."

Nàng ta nghĩ sao cũng không ra, nếu đã quyết định vào cung rồi, hôn ước với Chúc gia chắc chắn là không tính nữa, sao cứ phải một hai chạy qua đó, gặp không phải sẽ xấu hổ sao?

Minh Từ siết chặt cổ tay áo, trong mắt mang theo vẻ dò xét, muội muội này của nàng hay là hối hận rồi, không muốn tiến cung nữa?

Minh Nhiễm cũng đoán được đại khái suy nghĩ của Minh Từ, vị tỷ tỷ nữ chính này rất là thông minh, chỉ là thông minh quá mức. Cho dù là xảy ra chuyện gì cũng sẽ thích nghĩ đông nghĩ tây thêm một tí.

Chính bởi vì tình cách như này, sau này nguyên chủ mới có thể hố nàng ta rất nhiều lần.

"Đi ra ngoài hóng gió, không được à?" Minh Nhiễm xoa xoa khóe mắt, chậm rãi nói: "Làm sao thế, nhị tỷ không thích dẫn ta theo à?"

Gió thổi nâng lên một góc mành, nàng lười nhác nghiêng nghiêng đầu, mi thanh phấn hồng, sóng mắt lưu chuyển.

Minh Từ không khỏi hít vào một hơi, trước đây, cho dù là bên ngoài hay là ở trước mặt nàng, Minh Nhiễm luôn giống như con nhím. Có lẽ là nghe nhiều lời nói bậy, thời thời khắc khắc đều căng mình lên, nào giống bây giờ, nhàn nhã tự tại?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!