Tống Hàm Sinh tìm gần hai tháng cũng không có manh mối, cứ tưởng rằng sẽ phải phí chút thời gian mới tìm được, không ngờ đâu lại tìm thấy người nhanh đến vậy, Minh Nhiễm có chút kinh ngạc.
Xấu hổ hơn nữa là, người vậy mà lại ở trong phủ Minh Thượng thư.
Minh nhiễm ho nhẹ một tiếng, giơ tay áo rộng che nửa mặt.
Cũng may Thanh Tùng chỉ là người làm nhiều không hay hỏi, không nhắc đến chuyện này, trái lại nói về việc tìm người.
"Có người nói từng nhìn thấy người này xuất hiện ở cửa sau phủ Thượng thư, giống y như trong bức tranh, Trương huyện úy cũng dẫn người tới dò hỏi bà tử trong phủ Thượng thư, nói đúng là có người như thế này thật, là Minh nhị tiểu thư dẫn người từ bên ngoài về, bây giờ đang làm việc vặt trong phủ, chỉ là hôm qua Nhị tiểu thư sai hắn ra ngoài làm việc, trong Tống Hoài ngắn không ở trong phủ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Nhiễm không nghĩ tới còn liên quan tới cả Minh Từ nữa.
"Sao lại làm tạp dịch ở trong phủ vậy?" con trai Tống Hàm Sinh, đó cũng là thiên chi kiêu tử, sao có thể nghèo túng đến mức trở thành tôi tớ hạ nhân được.
Thanh Tùng giải thích: "Nói là bị thương ở đầu, không nhớ chuyện trước kia."
Minh Nhiễm à một tiếng: "Thì ra là thế."
Thanh Tùng lại nói: "Nương nương, Trương huyện úy hỏi tiếp theo nên làm thế nào?"
Tìm được người trong phủ Thượng thư, Trương huyện úy vừa xấu hổ lại quẫn, cân nhắc xem có phải là quý nhân trong cung có nhớ nhầm gì không, vừa tra thì phát hiện biểu đệ bà con xa trong miệng kia thế mà lại làm việc nặng trong phủ Thượng thư.
Thân là huyện úy kinh đô, tuy chỉ là quan nhỏ bát phẩm nhưng loanh quanh lòng vòng ở thế gia quý tộc trong kinh thành y thấy nhiều, tự tưởng tượng một vở tuồng, không dám tự chủ trương, nhanh chóng truyền tin tức vào trong cung.
Nơm nớp lo sợ, hốt hoảng kinh hoàng.
Thanh Tùng vừa mới ra khỏi cửa cung nhìn thấy y cười còn khó coi hơn là khóc.
Tuy là đào ra chuyện không hay nhưng dù sao cũng vẫn tìm người, có kết quả thì vẫn tốt, Minh Nhiễm trả lời: "Chuyện này gác xuống đi, em cảm ơn hắn thay ta."
Thanh Tùng đáp vâng, nhanh chóng lui ra ngoài, Minh Nhiễm lại gọi Tây Tử với Lan Hương tới, sửa sang lại xiêm y, mang theo lễ, tự mình đi tới tẩm điện bốn vị Quý Thục Hiền Đức cảm tạ.
…………
Trong điện Chúc Hủ mặc quan bào màu đỏ thẫm chắp tay thi lễ cáo lui, Lục Tử cúi người nhón chân tiến sát người y, đi trước y ra ngoài.
Vương công công đi vào hai bước, nghe y thì thầm, gật gật đầu, thấp giọng nói với người ngồi trên ngự án: "Bệ hạ, bên kia Tiệp dư tìm người, nói là ở trong phủ Thượng thư."
Hậu cung tìm người động tĩnh không nhỏ, Vương Hiền Hải đương nhiên cũng nghe thấy, không nghĩ tới lúc này đã có tin tức, chỉ là…. Sắc mặt ông kỳ kỳ, Tiệp dư cần tìm là biểu đệ bà con xa nhà mình, kết quả biểu đệ lại ở trong phủ Thượng thư nhà mẹ đẻ, chuyện này đúng là kỳ lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuân Nghiệp gật gật đầu, buông tấu chương đã phê mực đỏ xuống, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Người tìm kia tên là Tống Hoài nhỉ?"
Vương công công đáp: "Vâng, tên là Tống Hoài, chẳng qua trong phủ Thượng thư dường như gọi là A Phù."
A Phù…… Tống Hoài.
Kiếm khách tối qua tới tìm người tên là Tống Hàm Sinh.
Chàng dựa vào lưng ghế, mười ngón xếp chồng.
Thẩm Nguyên Quy, nữ giả nam trang, khi quân phạm thượng, nàng ta tuổi càng lớn phiền phức càng nhiều, che dấu cũng khó khăn hơn, vì việc này mà ngày ngày bối rối không thôi.
Mà Đàn Nhi, tai mắt Vân Thái phi trăm cay nghìn đắng cài vào Trường Tín Cung, mục đích thì quá rõ ràng, đương nhiên là vì đạo thánh chỉ ban chết cho Cảnh Vương trong tay Lý Thái hậu kia.
Về phần Ánh Phong, trong lòng Ánh Phong có Chiếu Thanh, nhưng Chiếu Thanh lại là một khúc gỗ cứng đầu không hiểu phong tình. Bình thường hai người chung đụng với nhau như huynh đệ. Cái gọi là tình cảm này, xấu hổ cũng được, khiếp sợ cũng thế, bản thân nàng ta không chủ động mở miệng được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!