Tiếng động chợt vang lên, Cầm Thư ở bên ngoài cả kinh vội vén màn chạy vào.
Chén sứ rơi xuống đất, nước đổ ra đọng thành vũng, Tuân Miễn đột nhiên ngồi thẳng người, nhướng mi, sai bảo: "Thu dọn đồ trên đất đi, rồi dâng một chén trà nhỏ khác tới."
Cầm Thư vâng lời, nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, lại gọi người pha trà nóng mới.
Tay Minh Từ giấu trong tay áo nắm lại thật chặt, trên gương mặt thanh lệ trắng như tờ giấy, Tuân Miễn nhấp một ngụm trà, đầu óc mơ hồ tỉnh táo không ít, nhíu mắt lại, hỏi: "Sao thế? Sắc mặt tệ như vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Minh Từ cố gắng nặn ra một nụ cười: "Mặt trời hơi gắt, đi cả đường qua đây, phơi nắng nên đầu hơi váng, không có trở ngại gì."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng ta nói như vậy, Tuân Miễn tin ngay, gật gật đầu, lại dựa lưng lên ghế.
Trong lòng Minh Từ khó chịu, tay véo lòng bàn tay cũng trầy da rồi.
Nàng ta là trăng trên trời, sen trong nước, là bảo bối trong lòng bàn tay hai nhà Minh, Trình, có kiêu ngạo và tu dưỡng của mình. Cho dù lời chất vấn có vọt lên tận miệng rồi nhưng thế nào cũng không thốt thành lời được.
Trong cổ họng nghẹn đắng, Tuân Miễn lại làm trò thất thần trước mắt nàng ta. Trong mộng mấy hôm nay, Lý Nam Nguyệt thân thiết với hắn không ít lần trong thư phòng, nhìn quanh bốn phía, chỗ nào cũng có bóng dáng để lại.
Trong lòng y trống trải, càng đau đầu hơn, cố gắng chống đỡ, nói với nàng ta: "Nếu không có việc gì thì nàng về sớm chút đi."
Hô hấp của Minh Từ khẽ cứng lại, há hốc mồm, một lúc lâu sau mới rũ mắt xuống, đáp: "Ta về luôn đây."
Tuân Miễn nhắm mắt, như là không nghe thấy nàng ta nói chuyện.
Minh Từ nghẹn họng, vén rèm lách mình qua, vừa mới bước ra khỏi ngạch cửa đã trầm mặt.
Đây là lần đầu tiên Vụ Tâm nhìn thấy vẻ mặt này của tiểu thư nhà mình.
Người từ nhỏ muốn sao có sao muốn trăng có trăng, trừ chuyện ngày đó Lý Thái hậu hạ chỉ tứ hôn kia, nàng ta không hề gặp chuyện gì phiền lòng ưu tư, thuận buồm xuôi gió, ngàn sủng vạn ái.
Chưa từng có khi nào nàng ta phải trưng ra vẻ mặt không vui.
Vụ Tâm đỡ nàng ta lên xe ngựa, thử lên tiếng: "Tiểu thư?"
"Trở về rồi gọi A Phù tới gặp ta." Trong lòng Minh Từ phức tạp, không muốn nhiều lời, nhắm mắt sai bảo.
Vụ Tâm đáp vâng, xe ngựa quanh co trở về Minh phủ, nàng ta vừa đáp đất đã đi tìm người, dẫn tới viện.
A Phù dáng vẻ chừng 16, 17 tuổi, dáng người khá gầy, mặc bộ y phục màu xám của gã sai vặt nhưng cũng không giấu được khí chất quanh người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Y vòng qua tấm bình phong, cúi đầu với Minh Từ đang ngồi trước bàn: "Nhị tiểu thư."
Minh Từ vân vê sợi tơ màu sắc sặc sỡ trong rổ thêu, lông mi chớp chớp: "A Phù, ta có việc muốn nhờ vả ngươi."
"Mệnh của A Phù là của tiểu thư, nói gì tới hai chữ nhờ vả."
A Phu vốn không gọi là A Phù, tên này là do Minh Từ đặt cho y.
Người đứng trước tấm bình phong thêu hoa, trẻ tuổi nhưng không xem là trẻ con, áo ngắn màu xám cũng không che lấp được lễ độ.
Vụ Tâm buông đĩa bánh bách hoa phòng bếp mới làm xuống, không khỏi nhớ tới chuyện gặp mặt ngày đó. Người này ngồi bệt dưới bùn đất, dáng vẻ ngu si, chiếc xe ngựa lao nhanh tới, tí nữa thì đá bay y.
Người dính một thân bùn lầy té xỉu ven đường, lúc đó tiểu thư đang cùng thế tử Cảnh vương Tuân Miễn định ra việc hôn sự, trong lòng hân hoan nhẹ nhàng, muốn tới Tướng Quốc Tự tạ ơn, trên đường về gặp phải y.
Vệ Oánh tiểu thư của Định Bắc Quốc công phủ vốn muốn gọi người đưa y tới y quán, tiểu thư lại nảy thiện tâm, đưa người về phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!