Chương 34: (Vô Đề)

Bóng dáng Tuân Nghiệp và Vương công công biến mất chỗ ngã rẽ bên tây điện, Minh Nhiễm ngốc lăng một lát, cũng không thèm quan tâm Chiếu Thanh ở bên cạnh, thoát khỏi trò chơi luôn.

Ánh nến trong Phù Vân Điện chưa tắt, Tây Tử với Lan Hương đang túm tụm với nhau ngồi trên giường trong gian nhỏ bên cạnh nói chuyện. Tuổi tác hai người không chênh lệch nhau là mấy, tính cách cũng hợp nhau, ngày thường cũng rất thân thiết.

Đêm nay Thanh Tùng không phải trực, không có cô cô quản sự lớn tuổi canh chừng, hai người nhỏ giọng kể cho nhau nghe chuyện thú vị thấy sáng nay, che miệng cười đùa, mãi đến lúc nghe được tiếng động trong nội điện mới im lặng, lần lượt xuống giường.

Tây Tử vén rèm châu lên, đèn trên bàn trong nội điện thắp sáng một nửa, ánh sáng mù mờ, trong góc tường chỗ rèm màu xanh thấp thoáng có bóng người.

"Tiệp dư?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Minh Nhiễm nghe tiếng thò đầu ra khỏi màn, "Các em còn chưa ngủ à?"

"Còn chưa qua giờ Tuất ạ, ban ngày bọn nô tỳ không có việc gì, buổi tối cũng không ngủ sớm thế được ạ." Bước chân Tây Tử không phát ra tiếng động, đến gần hỏi: "Tiệp dư muốn uống nước ạ?"

Đương nhiên Minh Nhiễm không phải dậy để uống nước, nàng lắc lắc đầu: "Ta không khát, ta muốn ngủ, tắt đèn trên bàn đi, em nhớ nhé, lát nữa có ai tới cũng đừng đánh thức ta."

Đương nhiên là Tây Tử đáp vâng, tắt đèn bàn đi rồi cùng Lan Hương đi ra ngoài.

Đêm nay trăng không sáng lắm, không có đèn bàn trong điện tối thui ngay, chỉ thấp thoáng chút ánh sáng bên chỗ cửa sổ kia.

Minh Nhiễm liếc nhìn hai cái, rụt đầu lại, kéo chăn lên, an tâm đi ngủ.

Hai lần nàng tỏ tình đều bị bắt được, hơi hơi có bóng ma tâm lý, cần phải mất một buổi tối để bình tĩnh lại, tạm thời không muốn nói chuyện với hoàng đế bệ hạ.

Trong bóng tối Thất Thất vỗ tay cổ vũ nàng: "Người chơi, Ánh Phong nói bạn làm tốt lắm, phải tiếp tục cố gắng nha."

Minh Nhiễm: "Phải không?"

Thất Thất: "Đúng đó, nếu lần sau bạn tìm chỗ an toàn hơn chút nữa thì còn tốt hơn nhiều."

Minh Nhiễm: "Ta hiểu."

Cho dù Thất Thất không nhắc tới chuyện này, lần sau nàng cũng nhất định phải cẩn thận hơn nhiều.

Hai người tiếp tục thảo luận xem làm thế nào để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, bên kia ngự giá cũng tới cửa Phù Vân Điện.

Lan Hương đã đi ra ngoài, Tây Tử nhìn trái ngó phải, rối rắm hết  sức. Dù sao nàng ấy cũng nhớ lời dặn của Minh Nhiễm, không có vọt vào kéo nàng dậy ngay.

Ngọn nến đỏ trên giá nến trong chính điện chiếu lên lên bức bình phong thêu hoa phù dung, ánh lên bóng người, Tuân Nghiệp đi vào, nhìn quanh bốn phía không thấy người đâu, chàng cũng không hỏi nhiều, bước thẳng vào trong.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tây Tử vội lên tiếng: "Bệ hạ, Tiệp dư đã nghỉ ngơi từ sớm, trong phòng không thắp đèn ạ."

Tuân Nghiệp gật gật đầu nhưng cũng không dừng chân lại, Tây Tử liếc nhìn Lan Hương đi theo phía sau, Vương công công trừng mắt liếc các nàng một cái, nhỏ giọng trách mắng: "Còn ngơ ra đó à? Nhanh thắp đèn lên đi."

Nến trên giá đèn trong nội điện được thắp lên, sáng trưng.

Tuân Nghiệp xua tay cho người lui ra, cũng không lên tiếng, chỉ ngồi xuống trước bàn tròn, nắm quai ấm trà rót cho mình một chén.

Dáng người chàng thẳng tắp, động tác thong thả.

Bàn tay nắm ly sứ Thanh Hoa, nhẹ nhấp một ngụm rồi buông xuống.

Cứ ngồi như thế khoảng chừng nửa khắc, cũng không có ý định rời khỏi.

Minh Nhiễm gãi gãi hình thêu hoa trên gối lụa, mở mắt ra, hai hàng mi dài run rẩy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!