Minh Nhiễm lui ra khỏi nội điện, trong lòng vẫn còn hơi hoang mang.
Nội thị bước đi vững vàng, lụa trắng trong tay khẽ động nhẹ nhàng, cần cổ thon dài và mái tóc đen óng đột nhiên buộc chặt cũng một chỗ.
Cổ họng Lý Thái hậu rên rỉ ư a, mười ngón tay cấu lên lụa trắng trên cổ, khớp xương cũng trở nên trắng bệch, gân xanh giật giật, móng tay ban ngày còn cẩn thẩn sửa sang lúc này cũng bị cắt đứt vài cái.
Tròng mắt bà ta đỏ như máu: "Tuân, Tuân…… Hoàng, hoàng đế……"
Giọng nói phát ra lại vô cùng bén nhọn, nghe vào trong tai rất là không thoải mái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuân Nghiệp chậm rãi gác nắp trà xuống, đồ sứ nhẹ va vào nhau, nhìn hoa văn trắng xanh trên đó.
Hô hấp của Lý Thái hậu bị tắc nghẽn, trong mắt đỏ rực lên, trước khi chết bà ta nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, năm đó bà chọc cho tiên đế tức chết, chiếm lấy thánh chỉ, bà ta đắc ý làm càn.
Lý thị còn là con gái đã rất tôn quý, bà ta muốn thứ gì thì sẽ có ngay thứ đó, Thục Di Hoàng quý phi có giỏi giang hơn nữa cũng không phải chết thần không biết quỷ không hay trên tay bà ta sao, tiên đế có giỏi giang hơn còn không phải bị bà ta đội cho vô vàn nón xanh à, đứa con trai tốt của hắn không phải cũng xưng thần dưới váy của bà ta sao.
Bà ta còn trẻ, sau này ngày lành tiêu dao tự tài còn dài lắm, sao bà ta có thể chết được!
Tuân Chính Tông, kẻ giết người!
Tuân Nghiệp đúng không hổ danh là "con trai tốt" của lão chết tiệt kia!
Trong miệng Lý Thái hậu thổ huyết, bà ta mơ mơ hồ hồ nhìn chằm chằm những tua rua trên đỉnh giường rũ xuống, lắc qua lắc lại, cuối cùng chỉ còn lại những cái bóng lờ mờ.
Oán độc và không cam lòng cuối cùng trôi theo hơi thở cuối cùng.
Nội thị buông lụa trắng ra, người bọc áo choàng cứ thế ngã trên giường.
Ngọc Trân chứng kiến hết thảy sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt dập đầu kêu bang bang, rất nhanh trên trán đã bầm tím lại: "Bệ hạ tha mạng, Bệ hạ tha mạng!"
Tuân Nghiệp không nói, Vương công công thấy bà ta ầm ĩ quá mức, đi lên cười lạnh, nói với người hai bên, "Bịt miệng nàng ta lại, kéo sang một bên đi."
Rất nhanh có người đi lên, tiện tay nhét một miếng vải bố vào trong miệng Ngọc Trân, trói gô bà ta lại, ném sáng bên.
Vương công công nhìn thấy, âm thầm lắc đầu.
Ngọc Trân đi theo làm tùy tùng cho Lý Thái hậu, chuyện mờ ám làm nhiều không kể xiết, nói bà ta là người tâm địa độc ác cũng không hắn, trong cung ngoài cung này, ngoài Cảnh Vương phi ra thì sợ là cũng chỉ có mình ba ta còn nhớ tới đứa nhỏ mới sinh ra đã không còn kia thôi.
Đáng tiếc mà, lại theo một kẻ rắn rết không an phận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Bệ hạ, ngài xem Ngọc Trân này…. Nên xử lý như thế nào à?"
Tuân Nghiệp phủi áo đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Nên làm gì thì nên làm đó thôi."
Vương công công hiểu rõ, sai người lôi xuống.
Minh Nhiễm đang ở bên ngoài nghe ngón, động tĩnh của bên trong không nhỏ, một lúc lâu mới dừng lại, lúc Tuân Nghiệp và mấy người Vương công công ra tới, nàng đang nghiêng đầu lắng nghe tiếng nói chuyện bên trong.
Nghe thấy tiếng bước chân, nàng vội vàng quỳ xuống, giảm bớt cảm giác tồn tại của mình đi.
Vương công công liếc nhìn hai cái, lại nhìn Tuân Nghiệp, nhớ tới thái độ mới rồi của chàng, phút chốc cũng lưỡng lữ có nên xử lý chung với Ngọc Trân luôn không, lại thử dò hỏi: "Bệ hạ, ngài xem Đàn Nhi này….."
Tuân Nghiệp nhìn nàng một cái, "Đưa vào trường đình."
Cảnh Vương phủ cài vào Trường Tín Cung, chàng cứ lưu lại cho Cảnh Vương phủ trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!