Tây Tử nghĩ là bản thân mình nghe nhầm rồi, xoa xoa lỗ tai với vẻ mặt ngạc nhiên, che mắt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hôm nay mặt trời vẫn mọc từ phía đông lên mà.
Minh Nhiễm không còn lời nào để nói, chẳng phải nàng chỉ muốn đi dạo dạo trong hoa viên một chút thôi sao, đâu đến mức như vậy chứ?
Bởi vì trời đẹp, người trong hoa viên cũng rất nhiều, thật ra Minh Nhiễm không ngờ tới mình ra ngoài dạo một lát mà lại đụng phải mấy người Trình thị.
Hôm nay không biết là ngọn gió nào thổi tới mà ngay cả Minh nhị phu nhân Từ thị cũng ở đây, nữ quyến cả nhà ngoài lão phu nhân ra thì đều đông đủ.
Từ xa Trình thị đã thấy nàng, vẫy vẫy tay hô: "Tam tỷ nhi, còn không mau tới vấn an nhị thẩm thẩm của con đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhị thẩm thẩm." Minh Nhiễm đánh giá người phụ nữ trước mắt, cả người mặc váy màu đỏ tím thêu hoa, ống tay rủ xuống, mặt trứng ngỗng, mi thanh tú mắt hẹp dài, bà nhìn có vẻ nhỏ hơn trưởng tẩu Trình thị vài tuổi nhưng lại có vẻ mệt mỏi, dưới mắt có màu xanh nhạt, sức khỏe không được tốt lắm.
Từ thị dịu giọng nói: "Lâu rồi không gặp Nhiễm tỷ nhi, có vẻ lại đẹp thêm rồi nha." Nói xong thì kéo tay áo thiếu nữ mặc áo ngắn tay màu ong mật bên cạnh: "Ngạn Nhi, mấy tỷ muội các con đi ra ngoài dạo một chút đi, nương có chuyện phải tâm sự với đại bá mẫu con."
Trong Minh phủ có bốn cô nương, ngoài ba cô Minh Từ, Minh Nhiễm, Minh Mạn của đại phòng ra, nhị phòng cũng chỉ một mình Minh Ngạn.
Mấy tiểu thư khuê các tản bộ chậm rãi, lắc lắc vòng eo, nhất định phải thong dong ưu nhã.
Nếu lúc này là ngày thường, Minh Nhiễm chắc chắn sẽ thong dong hơn bất kỳ ai, cái thể loại đi một bước phải nghỉ ba giây ấy. Nhưng tình huống hôm nay đặc thù, bốn tỷ muội vừa mới cùng đi lên một con đường, chẳng qua đảo mắt một cái nàng đã đi tuốt lên đằng trước.
Minh Mạn có hơi ghét bỏ nàng, che khăn lại trợn trắng mắt lên: "Tam tỷ tỷ, tỷ đi chậm một chút, có ai đuổi theo sau lưng tỷ đâu."
Minh Nhiễm không để ý tới nàng ta, vẫn bước nhanh dẫn đầu phía trước. Chẳng mấy chốc đã ném mấy người đó tuốt phía sau.
Tây Tử đi theo cả đoạn đường nhịn không được hỏi: "Tiểu thư, người có sao không ạ?" Đang bị chịu kích thích ở đâu sao?
Minh Nhiễm chống cây thở dốc, cắn răng trả lời: "Không sao cả."
Nàng đã đi hai vòng quanh hoa viên, ba người Minh Từ mới đi từ trong đình ra chỗ phiến đá xây cạnh núi giả bên hồ ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Minh Mạn hỏi Minh Ngạn: "Hôm nay sao tứ tỷ lại qua đây chơi thế?"
Minh Ngạn nhỏ giọng nói: "Mấy ngày gần đây tâm trạng của mẫu thân không được tốt lắm, ngày mai là tiệc chúc thọ của Chúc lão phu nhân, sợ là người không đi được nên hôm nay qua đưa Lục Lang về, bảo muội qua đây mai đi cùng với đại bá mẫu."
Tiệc chúc thọ của Chúc lão phu nhân không có phần của Minh Mạn, nàng ta nghe thế thì chua chua nói: "Thì ra là vậy à, muội còn nghĩ là lần này tứ tỷ tỷ sẽ không đi cơ đấy, không phải vẫn mãi ở lì trong ngõ Bách Lễ đọc sách, thêu hoa, không thích đi chơi với mấy tỷ muội chúng ta sao."
Tay Minh Ngạn nắm chặt váy trên đầu gối, có hơi xấu hổ. Nàng ấy nhát gan lại mẫn cảm có khi còn hơn cả Trình thị. Trong phủ có người còn lén nói nàng ấy giống con Trình thị hơn cả Minh Từ, Minh Nhiễm.
Minh Từ có vẻ còn thân với người muội muội này còn hơn cả Minh Nhiễm cùng mẹ sinh ra, nắm lấy tay nàng ấy, cười cười, ngược lại nhìn Minh Mạn với vẻ cảnh cáo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Mạn biết vị nhị tỷ tỷ này nhà mình sau này có chỗ đứng cao, có khó chịu hơn cũng phải câm miệng, nắm khăn che ở khóe miệng, nói thầm: "Hai người các người rõ là thân nhau ghê."
Minh Nhiễm nghỉ tạm bên cạnh, bàng quang nhìn cảnh này, đang muốn tiếp tục lộ trình của nàng thì thấy Đào Diệp bên người Trình thị chạy nhanh qua đây. Ghé đầu vào tai Minh Từ nói nhỏ mấy câu, chỉ thấy vẻ mặt Minh Từ biến sắc, đột nhiên nhìn chằm chằm về phía Minh Ngạn.
Trong lòng Minh Ngạn lo sợ, "Nhị tỷ tỷ?"
Trong lòng Minh Từ khiếp sợ nhưng lại không thể hiện lên trên mặt, dùng hai ba câu đuổi Minh Mạn đen mặt đi, sau đó dẫn theo Minh Nhiễm, Minh Ngạn đi về chỗ Trình thị và Từ thị ngồi nói chuyện lúc nãy.
Trong đình Từ thị bụm mặt khóc nức nở, Trình thị chậm hơn bà ấy một bước, còn chưa có kịp khóc, cầm khăn che mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ không thôi.
Minh Nhiễm nhướng mày, không hiểu sao cảm thấy cảnh này lại có chút buồn cười.
"Ta chỉ có một đứa con gái này thôi, đại tẩu tác thành cho ta đi."
Trình thị cười gượng, "Chuyện lớn như vậy sao mà ta có thể làm chủ được đây, đệ muội, hoang cung là nơi nào chứ, sao có thể muốn vào là vào được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!