"Phu nhân!" Một tiểu cô nương nhỏ gầy đang vác một bao quần áo, cười đứng trước cửa Tạ phủ.
Lúc thấy nha đầu, Lâm Tư Niệm ngẩn người một chút, mới cười nói: "Ngươi cuối cùng cũng đến rồi, xem ra mọi thứ trong Diệt hoa cung đã tốt cả."
"Tốt chứ! Mấy hôm trước Thập Thất ca ca cuối cùng cũng nhổ sạch sẽ đám do thám mai phục trong cung rồi, trong cung bây giờ rất thanh tĩnh, em liền muốn xuống núi đến thăm phu nhân."
Nha đầu lải nhải không ngừng, Lâm Tư Niệm cười gõ vào gáy nàng, nói: "Đừng đứng ở cửa nữa, vào đây rồi nói."
Nha đầu xách tay nải nhảy vào Tạ phủ, nhìn trái nhìn phải, đôi lúc lại nhảy lên hái lá nha treo trên mái hành lang, cười nói: "Phu nhân, nhà của người lớn quá!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tư Niệm nhớ hai năm trước lần đầu mang nàng vào Diệt hoa cung, nàng cũng phát ra lời cảm khái như vậy, không khỏi mỉm cười.
Sau khi vào cửa, nha đầu mở tay nải trên lưng ra, bày ra từng thứ ở bên trong, thuộc lòng nói: "Phu nhân, em mang đến cho người đặc sản ngon nhất ở Quỳ Châu này. A, còn có mũ hổ mà em tự tay may cho tiểu công tử, đợi vào đông rồi liền có thể mang rồi!"
Thanh Linh có chút không thích nha đầu đột nhiên xuất hiện này, trong lòng thầm nghĩ cô ta thân là người bề dưới, nhưng một chút quy tắc của hạ nhân cũng không có, cứ mở miệng là 'em' 'em'. Trong lòng tùy rằng bất mãn, nhưng Thanh Linh vẫn rót cho nha đầu một ly trà, bất động thanh sắt đánh giá nàng một cái, cười nói: "Cô nương, uống chén trả giải khát đi."
Nha đầu cầm chén trà, ngẩn người nhìn Thanh Linh, khen: "Phu nhân, tiểu tỷ tỷ bên cạnh người thật xinh đẹp!"
Thanh Linh vốn sợ nha đầu sẽ cướp mất sự sủng ái của mình, kết quả bị nàng vô tư khen một câu, khóe miệng đang xịu xuống liền nhếch lên.
Lâm Tư Niệm nhàn nhạt liếc nha đầu một cái, nha đầu lập tức hiểu ý, sửa lời nói: "Tục ngữ nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bởi vì phu nhân là người đẹp thiên hạ đệ nhất, cho nên tiểu tỷ tỷ bên cạnh cũng xinh theo."
Thanh Linh nghe vậy, dùng trà che đi đi gương mặt đang bật cười.
Cô gái nhỏ này tuy có chút lỗ mãng, nhưng lại rất biết ăn nói.
Lâm Tư Niệm tiện tay lật một đống đồ ăn kia, lật ra hai cái tượng gỗ, một cái khắc con thỏ tròn tròn, một cái khắc bộ dáng Lâm Tư Niệm, tay nghề tỉ mỉ vừa nhìn đã biết là của ai làm.
"A, cài này à, đây là Thập Thất ca ca nhờ em mang tới cho người đó."
Lâm Tư Niệm ngắm tượng gỗ sống động trong tay, khóe miệng nhếch lên một độ cong: "Thập Thất hắn khỏe không."
"Thập Thất ca ca rất khỏe, mỗi ngày trời chưa sáng đã đúng giờ dậy luyện công, mặt trăng lên cao mới ngủ. Đôi lúc sẽ ngẩn người, cũng sẽ xuống núi đi chơi." Nha đầu không nói là: Mặc dù Thập Thất làm theo lời Lâm Tư Niệm căn dặn trước lúc đi, du hí nhiều sơn thủy, làm quen với rất nhiều người, nhưng sự nhớ nhung đối với Lâm Tư Niệm một chút cũng không giảm bớt.
Hắn tuy không thể nói, nhưng nha đầu có thể nhìn ra, hắn vẫn rất nhớ Lâm Tư Niệm.
Nha đầu vừa dứt lời, liền thấy Tạ Thiếu Ly ôm con trai bước vào.
Lâm Tư Niệm đang thưởng thức con thỏ và tượng người gỗ trên tay, liền cười với Tạ Thiếu Ly: "Về rồi à."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Thiếu Ly ừm một tiếng trả lời, ánh mắt vô thức rơi trên người gỗ trong tay Lâm Tư Niệm, mày đẹp liền nhíu lại. Y đặt con trai vẫn còn dùng giọng điệu non nớt gọi 'mẹ' đứng vững xuống dất, rồi lại nhìn nha đầu một cái, nhất thời hiểu rõ: "Tiểu tử đó mang tới cho muội sao?"
Tạ Thiếu Ly tuy rằng cao lãnh, nhưng đối nhân xử thế luôn rất lễ độ, Lâm Tư Niệm thấy y dùng 'tiểu tử kia' để gọi người ta, liền biết y rất không thích Thập Thất.
Lâm Tư Niệm thấy y ăn giấm, trong lòng ngược lại càng vui vẻ, cười nói: "Ừm, huynh ghen sao."
Tạ Thiếu Ly cúi đầu ngồi bên cạnh nàng, quật cường nói: "Không có."
"Không có à." Lâm Tư Niệm ác ý cười một tiếng, lắc lắc tượng gỗ trong tay trước mặt y: "Huynh xem, có giống muội không? Những thứ khác của Thập Thất không nói, nhưng đôi tay này thật sự còn khéo léo hơn cả con gái nhà lành nữa."
Thấy nàng khen Thập Thất như vậy, môi Tạ Thiếu Ly mím lại, giọng nói càng lạnh hơn: "Khắc người thành tượng gỗ không tốt, đem đốt đi."
Còn nói không ghen!
Lâm Tư Niệm cười trộn, nhưng trên mặt là nghiêm túc cãi lại: "Có gì không tốt chứ, vậy Quan Công và Bồ Tát cũng chẳng bị được người ta điêu khắc thờ phụng sao. Huống hồ đây là tâm ý của Thập Thất, ném đi thật đáng tiếc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!