Trong thư phòng im lặng đến đáng sợ, Lâm Tư Niệm cũng cảm thấy sợ hãi, nghĩ hay là nên rời khỏi nơi thị phi này càng nhanh càng tốt. Ai ngờ còn chưa đi được hai bước thư phòng đằng sau rầm một tiếng mở ra, Lâm Tư Niệm bị doạ một trận nhanh chóng bám vào tường mới đứng vững.
Phụ tử Tạ gia một trước một sau bước ra khỏi thư phòng, sau khi nhìn rõ bóng dáng trong viện liền không khỏi sững sờ trong giây lát, không biết đoạn đối thoại lúc nãy nàng đã nghe được bao nhiêu rồi.
Tạ Thiếu Ly nhìn nàng, trong ánh mắt loé lên một tia bối rối.
Tạ Doãn hắng giọng, nói: "Tư Niệm, con đứng đây làm gì."
Giọng nói giả vờ nhẹ nhàng của Tạ Doãn có chút không thích hợp. Lâm Tư Niệm biết ông có chút xấu hổ liền thở ra một hơi, quay người làm lễ rồi cười nói: "Lúc nãy con đi tham kiến Vương phi, đúng lúc đi qua đây." Ngừng một lát, nàng có chút lo lắng hỏi: "Có phải đã làm phiền mọi người nghị sự rồi không?"
Ánh mắt nàng vô tư trong sáng, trong lời nói khéo léo thể hiện lúc nãy mình không nghe thấy gì. Thần sắc Tạ Doãn dịu lại, phất tay nói: "Không, không có." Nói xong ông liền liếc khéo Tạ Thiếu Ly một cái.
Tạ Thiếu Ly dửng dưng mà tránh đi tầm nhìn, ánh mắt chuyển đến từng đám rêu phong thưa thớt trên vách tường. Lâm Tư Niệm nhìn y cười, đôi mắt long lanh không có chút mờ mịt.
Thấy nàng quay người chuẩn bị bước đi, y liền nhanh chóng gọi nàng lại.
Lâm Tư Niệm tim đập loạn nhịp, có hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn y. Nàng có nằm mơ cũng không ngờ rằng Định Tây Vương Thế tử Tạ Thiếu Ly cao lãnh như băng sơn
- thế mà lại chủ động gọi nàng.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của nàng, Tạ Thiếu Ly bất động thanh sắc rũ mi xuống, dùng âm thanh lãnh mạc như nước lặp lại lần nữa: "Ta đưa muội về."
Tạ Doãn đồng ý gật đầu, vỗ vai nhi tử vô thanh truyền đến cho y động lực, lúc này mới yên tâm bước đi.
Lâm Tư Niệm hồi phục tinh thần, cười nhẹ với Tạ Thiếu Ly, lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu, muội biết đường..."
Lời còn chưa dứt, Tạ Thiếu Ly đã bước đến gần nàng, thản nhiên nói: "Đi thôi."
Ngữ khí của y bình tĩnh, Lâm Tư Niệm chỉ đành lặng lẽ đi theo đằng sau, ngơ ngẩn nhớ lại thời gian đẹp đẽ của bảy năm trước, dường như chưa từng cách xa.
Tạ Thiếu Ly cước bộ thả chậm, Lâm Tư Niệm càng đi lại càng có chút không được bình thường.
"Sao, sao không vào trong hoa viên? Con đường kia hình như gần với đại sảnh hơn mà."
Tầm mắt Tạ Thiếu Ly quét qua chân Lâm Tư Niệm một vòng, ánh mắt u ám: "Con đường kia rãi đầy sỏi."
Lâm Tư Niệm dường như lập tức hiểu rõ ý của y, nhanh chóng đè nén tâm tình một lần nữa dậy sóng, trên mặt vẫn là nụ cười thường ngày, nói: "Đa tạ Thế tử quan tâm."
Nghe thấy hai chữ "Thế tử" này, lông mày khí khái của Tạ Thiếu Ly nhẹ nhíu lại, dường như có điều bất mãn.
Lâm Tự Niệm cố ý thả chậm cước bộ, vô hình kéo dài khoảng cách với Tạ Thiếu Ly. Nàng không muốn đoán xem Tạ Thiếu Ly vì sao không vui, năm tháng đã xoá mờ đi sự gai góc trong nàng. Nàng đã không còn là tiểu cô nương vô tư trong sáng năm đó nữa.
Nàng đang chìm đắm trong suy nghĩ, Tạ Thiếu Ly đột nhiên mở miệng phá tan sự im lặng: "Lúc nãy chuyện ở thư phòng, muội đều đã nghe thấy rồi phải không."
Lâm Tư Niệm ngẩn người, vờ như không nghe thấy gì. Ánh mắt hời hợt chuyển sang hướng khác.
Không nhận được câu trả lời của nàng, Tạ Thiếu Ly liền đổi chủ đề, vẫn là câu nói ngắn ngọn xúc tích như trước: "Chân của muội, vẫn tốt chứ."
Lâm Tư Niệm ngập ngừng một lát, bàn tay vô thức vuốt nhẹ vào vạt áo, bình tĩnh nói: "Vẫn vậy, rất tốt."
Môi Tạ Thiếu Ly giật giật nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lâm Tư Niệm lén nhìn y, phát hiện Tạ Thiếu Ly càng lớn càng có khí khái anh hùng. Khuôn mặt y vẫn tinh xảo lạnh lùng như trước, nhưng thời gian đã bào mòn đi nét non nớt của thiếu niên, thêm vài phần thành thục được thời gian trau chuốt, vẫn là bóng lưng thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Nghe nói danh môn khuê nữ muốn làm Thế tử phi nhiều đến nỗi có thể dẫm nát cửa Định Tây Vương phủ, nhưng y lại chẳng nhìn trúng ai.
Đi sau Tạ Thiếu Ly, Lâm Tư Niệm im lặng không nói, nam tử văn võ song toàn, tướng mạo xuất chúng như vậy chẳng trách năm đó nàng lại mê mẩn đến vậy. Điều đáng trách là nàng bây giờ vẫn còn vọng tưởng đến y.
Nghĩ đến đây, gò má nàng bất chợt đỏ lựng, ngượng ngùng ho lên vài tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!