Trong ánh mắt lanh mạc của Tạ Thiếu Ly nhiễm lên một tầng ấm áp, ôm Lâm Tư Niệm ngồi trên giường, cúi đầu xuống hôn nàng.
Lâm Tư Niệm đưa ngón tay mơn trớn gương mặt anh tuấn của y, phát hiện trong ánh mắt trong suốt của y hằng lên những tơ máu liền không khỏi đau lòng, dịu dàng hỏi: "Mấy ngày rồi chưa ngủ?"
"Hai đêm rồi không chợp mắt được." Giọng nói Tạ Thiếu Ly có chút khàn, khó nén mệt mỏi: "Muốn sớm trở về gặp muội."
Lâm Tư Niệm cười nói: "Muội đã từng một mình sống hai mươi năm rồi, chưa bao giờ biết cô đơn là gì, cho đến khi lần đầu tiên xa huynh sau khi thành hôn, còn chưa đầy bảy mươi ngày mà đã làm muội nếm trải đủ nổi đau tương tư rồi. Huynh nói có thần kỳ hay không? Thựa ra muội có rất nhiều lời muốn nói với huynh, có rất nhiều điều muốn làm với huynh... Nhìn muội như vậy làm gì?
Huynh biết muội muốn cùng huynh làm gì mà."
Nàng thẳng thắn nhìn thẳng vào con người sâu thẳm của Tạ Thiếu Ly, cắn môi híp mắt cười giảo hoạt: "Nhưng muội đau lòng cho huynh, nhìn thấy huynh cực khổ như vậy muội liền không muốn nói gì nữa, chỉ muốn yên tĩnh cùng huynh ngủ một giấc."
Tạ Thiếu Ly mở to đôi mắt mệt mỏi, ấm áp nhìn nàng: "Nghe muội nói xong những lời này, ta sao có thể ngủ được nữa chứ."
"Có tiến bộ, còn biết nói giỡn với muội. Vẫn là thẳng thắn chút mới được, so với bộ dáng lạnh ngạo người lạ chớ đến kia đáng yêu hơn nhiều."
Lâm Tư Niệm cười khúc khích, giúp y cởi giáp và ngoại bào, rồi lại kéo y nằm xuống giường, dùng tay che mắt y lại: "Ngủ đi, muội sẽ ở đây cho đến lúc huynh tỉnh."
Lông mi dày đậm của Tạ Thiếu Ly cà vào lòng bàn tay nàng, ngứa ngưa, Lâm Tư Niệm liền cười lên.
Qua một lúc, lông mi dưới lòng bàn tay yên lặng lại, hô hấp của Tạ Thiếu Ly cũng trở nên mềm mại. Lâm Tư Niệm biết y đã ngủ rồi, liền thu tay về, cúi người hôn lên đôi môi nhạt màu của y, thầm nghĩ: "Người này sao lại có sức mạnh như vậy. Chỉ cần nhìn thấy mặt y, nghe thấy hơi thở của y, ngửi thấy mùi của y liền có thể dễ dàng quên đi mọi lo lắng."
Tạ Thiếu Ly ngủ một mạch đến lúc mặt trời xuống núi, Lâm Tư Niệm đang mang tấm bùa hộ mệnh hôm đó vừa xin được lên cổ y, Tạ Thiếu Ly liền tỉnh.
Y mở mắt, tơ máu trong mắt đã hết, khôi phục lại sức sống và trong trẻo ngày trước. Lâm Tư Niệm ghé vào bên người y, thuận thế ôm lấy cổ y, mổ y một cái như gà mổ thóc, cười nói: "Phu quân lúc ngủ thật đẹp, liền nhìn không được muốn tặng huynh một món quà."
Tạ Thiếu Ly đưa tay sờ lên vật được treo trên cổ, chỉ cảm thấy nhẵn bóng, mang theo chút lạnh lẽo dịu dàng. Y cúi đầu nhìn, hỏi: "Là gì?"
"Bùa hộ mệnh, muội có ý đi Bình An tự cầu đó, phù hộ phu quân đánh đâu thắng đó, không ngừng lập công."
Tạ Thiếu Ly cười. Nụ cười của y luôn như một cánh hoa khẽ lướt qua rồi biến mất, cho nên càng lộ vẻ kinh diễm.
Tâm Tư Niệm nghịch ngơm đưa tay kéo khóe miệng y lên, giống như đang cố gắng giữ lại nụ cười kinh thế hãi tục lúc nãy của y: "Muội còn ước vài điều nữa."
Tạ Thiếu Ly mặc cho nàng nằm trên người mình làm xằng bậy, dịu dàng hỏi: "Ước những gì?"
"Một ước cha mẹ huynh và muội đều khỏe mạnh, hai ước muội có thể mập thêm một chút, ba ước đất nước ta quốc thái dân an."
Nàng cứ nói cứ nói, phát hiện ý cười trên miệng Tạ Thiếu Ly dần biến mất, liền nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy, có gì không đúng sao?"
Tạ Thiếu Ly hạ tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Trong những điều ước của muội, không có ta."
Lâm Tư Niệm thực sự muốn cười.
Người này ăn giấm của người khác thì thôi đi, thậm chí ngay cả ước một điều ước cũng sẽ tự nhiên ăn giấm! Bất quá may mà y không còn giấu tâm tư trong lòng nữa, đáng để khích lệ, Lâm Tư Niệm chỉ có thể nhịn không cười y.
Nàng đảo mắt một vòng, trong con ngươi chứa đầy ánh sáng rực rỡ: "Cha mẹ mạnh khỏe, phu quân muội mới không có lo lắng chuyện nhà; muội mập thêm một chút, phu quân muội lúc ôm muội mới không thấy khó chịu; quốc thái dân an không có nổi khổ chiến tranh, phu quân muội mới không cần phải rời nhà chinh chiến, có thể ở cùng muội lâu dài... Huynh nói xem, những điều ước của muội sao lại không có huynh được?
Rõ ràng đều là huynh... ưm!"
Miệng mồm lanh lợi, khéo léo làm người khác vui vẻ. Tạ Thiếu Ly dứt khoát dùng nụ hôn để khóa nàng lại.
Lâm Tư Niệm ngửa đầu nhìn Tạ Thiếu ly đang che ở trên người mình, đột nhiên nháy mắt, "Ui da" một tiếng.
Tạ Thiếu Ly nhanh chóng dừng lại động tác, hỏi: "Sao vậy?"
"Mồ hôi của huynh nhỏ vào mắt muội rồi."
Tạ Thiếu Ly kéo bàn tay đang dụi mắt của nàng xuống, cúi người ôn nhu liếm lên mí mắt ướt át của nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!