Chương 8: (Vô Đề)

Cung phu nhân giận dữ: "Quân háo sắc."

"Có lẽ là vô ý, không cố tình."

Cung phu nhân hung tợn hừ một tiếng: "Quỷ mới tin."

Không ngờ Đông Cung Thái tử nổi tiếng đứng đắn không mê nữ sắc lại có lúc trêu ghẹo con gái nhà lành, hơn nữa lại còn là con gái nhà mình. Về Thượng thư phủ, Cung phu nhân tức giận đi vòng tròn trong phòng.

Cung Khanh trấn an, "Mẫu thân, chuyện này không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu, đứng trên cầu chứng kiến chỉ có Cửu Công chúa. Cung nữ sẽ không dám bàn tán lung tung, về phần Cửu Công chúa, chuyện liên quan đến danh dự Thái tử, hẳn là cô ta sẽ không lộ ra ngoài."

Cung phu nhân hầm hừ tức giận: "Nhất định là hắn cố ý, ỷ vào mình là Thái tử, dù trêu ghẹo con con cũng không dám làm gì."

"Mẫu thân, không phải "sờ mó", là "chạm qua", vừa chạm là thôi… Nghiêm túc mà nói không tính là trêu ghẹo và phi lễ."

Cung Khanh giải thích mà lòng thì rối bời, thật ra lòng nàng cũng không dám chắc, nhưng nàng tự nhủ phải nghĩ tích cực, nếu không thì cũng làm gì được hắn.

Cung phu nhân không bình tĩnh rộng lượng được như Cung Khanh, tiếp tục đi đi lại lại trong phòng

Quản gia đã được sai đi đón Cung đại nhân về, đúng là tâm trạng ngày dài tựa năm.

Cung Khanh bị Cung phu nhân làm cho hoa mắt, về phòng ngủ trước, để lại một mình Cung phu nhân bực bội chờ Cung Cẩm Lan.

Lúc đấy, Cung đại nhân đang vui vẻ vừa nói chuyện vừa cùng Độc Cô Đạc ra khỏi Huệ Hòa uyển.

Độc Cô Đạc một lòng muốn chiếm thiện cảm của nhạc phụ tương lai, một mực khiêm tốn hòa nhã, cười thân thiện trước mặt Cung đại nhân suốt một tối. Khi bữa tiệc kết thúc, hắn cũng không rời Cung Cẩm Lan, cùng ra khỏi Huệ Hòa uyển, lòng mừng thầm có thể giáp mặt Cung tiểu thư nói mấy câu, tốt nhất là có thể về cùng.

Đáng tiếc là ra khỏi Huệ Hòa uyển lại gặp quản gia Cung Phúc Quý báo với Cung Cẩm Lan là tiểu thư không khỏe, đã cùng phu nhân hồi phủ trước. Cung Cẩm Lan không còn tâm trạng nào, vội về phủ.

Trái tim Độc Cô Đạc vốn mong ngóng cả buổi tối giờ rơi xuống đất vỡ tan. Không chỉ không được thấy Cung tiểu thư, quan trọng nhất là hắn im hơi lặng tiếng nhiều ngày, mãi mới chờ được thời cơ tuyệt vời này để diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân.

Giờ mỹ nhân đã khuất mặt, anh hùng cứu mỹ nỗi gì chứ? Coi như phí công thổn thức một ngày trời…

Hắn vội sai thuộc hạ nhắn bọn vô lại đang chờ xe ngựa Cung gia ở cầu Bình An là kế hoạch tấn công bắt cóc hủy bỏ.

Cung đại nhân về phủ, vội vàng hỏi phu nhân: "Khanh nhi đâu?"

"Rắc rối to rồi."

Cung Cẩm Lan vừa nghe liền nhũn cả hai chân, "Nói mau, rốt cục Khanh nhi đã làm sao?"

Cung phu nhân lập tức kể lại, ai ngờ Cung Cẩm Lan nghe xong thở phào, "Ta còn tưởng chuyện to tát, có gì đâu."

Cung phu nhân bị thái độ bình tĩnh của Cung đại nhân làm cho không hiểu nổi.

"Phu nhân đã quá lo lắng rồi. Cầu vốn chật hẹp, đi qua sát quá nên vô tình chạm vào váy thôi. Chuyện này sẽ không lộ ra ngoài đâu, ai dám bàn tán về Thái tử?" Dứt lời, Cung Cẩm Lan ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ.

Cung phu nhân tức giận trừng mắt, chuyện nghiêm trọng thế mà coi như không, thản nhiên đi ngủ, đúng là cha nào con nấy.

Rốt cục là Mộ Thẩm Hoằng vô tình hay cố ý sờ mó đùi Cung Khanh, câu hỏi đấy khiến Cung phu nhân trằn trọc một đêm.

Cung Khanh cũng bị trằn trọc đến nửa đêm, cuối cùng nàng quyết định coi là vô tình chạm phải.

Ngày hôm sau, vấn đề phức tạp hơn đến cửa.

Đại tổng quản của Đông Cung là Lý Vạn Phúc sáng sớm tới phủ, đưa đến Thượng thư phủ một rương gấm lụa cống phẩm Tô Châu, nói là Thái tử gia bồi thường Cung tiểu thư.

Rương cống phẩm sờ sờ trước mắt, như tái hiện lại cảnh tượng tối qua. Cung Khanh vừa rối bời vừa bất an. Đường đường Thượng thư phủ thiếu thốn gì tơ lụa? Hắn có nhất thiết phải rêu rao đưa rương tơ lụa đến không, khiến ai nấy đều biết.

Cung phu nhân tất nhiên cũng nghĩ thế, rất không vui nhưng không dám cự tuyệt, còn phải cám ơn rồi đưa bạc bồi dưỡng Lý tổng quản sau đó cung kính tiễn về.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!