Cung Khanh nghe xong liền giật mình, không ngờ nàng đã tránh mặt mà vẫn không ngăn được chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nhưng càng là thế lại càng phải thản nhiên bình tĩnh, nếu lộ ra chút bối rối và căng thẳng gì, sẽ thành có tật giật mình. Vì vậy, nàng bình tĩnh cười thản nhiên: "Xem ra Thẩm đại nhân say thật rồi mới nhận nhầm người."
Mộ Thẩm Hoằng cười càng mê người: "A Cửu rất tức giận."
Cung Khanh cười thầm: ta thấy ngài mới là người giận, giận còn sợ mất mặt, phải lôi người khác ra làm lá chắn, đến mức đấy sao điện hạ?
Nàng cười, dang tay ôm thắt lưng hắn, kiễng chân hôn khẽ lên yết hầu hắn.
Hừ, không tin ngài phớt lờ được chiêu này.
Thái tử điện hạ lập tức bị một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt.
Cung Khanh khép hờ đôi mắt ướt át nhìn hắn, nũng nịu hỏi: "Vậy… phu quân có giận không?"
Vừa ôm vừa hôn vừa làm nũng, làm sao giận tiếp được, trong lòng có chút ghen tuông nhưng không thể thừa nhận, nếu nhận thì cho thấy bản thân hẹp hòi.
Hắn nghiêm mặt nói: "Vi phu há có thể là kẻ nhỏ mọn."
Nàng bĩu môi: "Thiếp mong mỏi phu quân tức giận ghen tuông."
"Tại sao?"
"Ghen tuông mới cho thấy trong lòng phu quân có thiếp. Ví dụ như… " Cung Khanh đưa mắt, cố ý nói giọng chua chát: "Thiếp nghe nói phu quân thích Kiều Vạn Phương, buồn đến không ăn được cơm."
Những lời này, không chỉ trả đũa, còn truyền đạt uyển chuyển nàng rất quan tâm tới hắn. Chiêu này quả là đòn sát thủ, Thái tử điện hạ vốn buồn phiền canh cánh từ lâu là nàng có chút tình cảm nào với mình không, giờ nội tâm mừng như điên, nhưng vẫn phải đóng băng cơ mặt, nghiêm trang hỏi han: "Ai nói ta thích cô ta?"
"Chính miệng Tiết Giai nói."
Ánh mắt Mộ Thẩm Hoằng nặng nề, nghiêm mặt nói: "Lời của cô ta nàng đừng tin."
Cung Khanh hất cằm, cười: "Thiếp không tin người ngoài chỉ tin phu quân, vậy còn phu quân?"
Chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn sao? Điện hạ?
Nụ cười rạng rỡ, lời nói rung động lòng người, ôn hương nhuyễn ngọc trong vòng tay, tim hắn tan chảy, không kiềm chế được dịu dàng hôn nàng, nỉ non: "Tiểu hồ ly, tất nhiên ta cũng chỉ tin nàng."
Kế hoạch tỉ mỉ để khiêu khích của Tiết Giai, đối với Cung Khanh mà nói chỉ như trò trẻ con, đưa tay là giải quyết xong, nàng ôm Mộ Thẩm Hoằng, lúc này mới nghiêm mặt nói: "Phu quân thấy A Cửu và Thẩm đại nhân có thích hợp hay không?"
Mộ Thẩm Hoằng cười cười: "Người trong cuộc u mê. Ta và mẫu hậu đều thấy không hợp, chỉ có con bé u mê cố chấp."
"Nếu thiếp đã gả cho phu quân, A Cửu cũng là em chồng thiếp. Dù trước kia nhiều lần ức hiếp thiếp, nhưng nếu đã là người nhà, thiếp cũng hy vọng cô ấy có thể tìm được một lang quân như ý. Tính tình Thẩm Túy Thạch thật sự không hợp với cô ấy, nếu miễn cưỡng thành hôn, chắc chắn là một đôi vợ chồng bất hoà. Phu quân là huynh trưởng của A Cửu, chẳng lẽ khoanh tay đứng nhìn?"
Mộ Thẩm Hoằng véo mũi nàng, nói: "Nàng yên tâm, hôn sự của hắn và A Cửu chắc chắn không thành."
"Nếu đã thế, nên để hắn làm quan ngoài kinh thành, chặt đứt ý nghĩ của A Cửu, hắn cũng có thể tìm một lương duyên cho bản thân."
"Chuyện này ta sẽ thương nghị với phụ hoàng."
"Phu quân túc trí đa mưu, nhất định có thể thuyết phục phụ hoàng."
Hắn chẳng còn tâm trí nào, vừa hôn vừa hỏi: "Vậy Khanh Khanh định cám ơn ta thế nào?"
Nàng mỉm cười: "Tặng phu quân một bình dấm chua."
"Nhiều hoa đào như thế, nàng nói xem nên phạt nàng thế nào."
Cung Khanh hừ một tiếng: "Điện hạ quên rồi sao, vào lễ hội hoa, thiếp không nhầm thì phải đến hai mươi tư vị giai nhân, ôi chao, mỗi người một vẻ, Hoàn béo Yến gầy, điện hạ nhìn có hoa mắt không."
Dám so đào hoa với nàng, được, tính xem ai nhiều hơn ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!