Mỹ nhân vừa nghe lập tức quả quyết cự tuyệt: "Không."
Mộ Thẩm Hoằng áp má nàng, dịu dàng hỏi: "Có đói bụng không?"
Mỹ nhân liếc mắt, ngươi nói xem?
Hắn cười hì hì nói: "Ta cũng đói."
"Tại sao ngài không ăn?" Chưa từng nghe nói chú rể cũng phải kiêng khem.
"Ta ăn rồi, nhưng chưa no." Hắn cười hì hì nhìn nàng, nàng hiểu ra liền đỏ mặt, lườm sắc lẹm.
"Ta đã sai Lý Vạn Phúc chuẩn bị đồ ăn rồi, để ta gọi mang vào."
Dứt lời, Mộ Thẩm Hoằng khoác áo đứng dậy, kêu người đi vào. Sau đó lại vào giường giúp Cung Khanh mặc quần áo.
Yếm đỏ đã nhàu còn dính đầy ái dịch, tất nhiên không thể mặc.
Cung Khanh xấu hổ đỏ mặt nói: "Ngài lấy hộ thiếp một bộ xiêm y mới."
"Đừng mặc, ăn xong còn đi tắm." Hắn chọn một áo choàng màu đỏ tươi mặc cho nàng.
Lý Vạn Phúc dẫn người hầu vào tẩm điện, lặng lẽ dọn một mâm đồ ăn. Ti Nghi Đông Cung dẫn cung nữ vào, cung nữ lấy hỉ khăn giao lại cho Ti Nghi, lại đổi hết chăn gối trải giường bằng bộ mới.
Trong phòng tràn ngập không khí mờ ám của ái tình. Cung Khanh chịu đựng đau nhức ngồi trước bàn, cúi đầu ngượng ngùng không thôi, bọn họ nhìn thấy trải giường nhàu nát không biết sẽ nghĩ gì.
Rất nhanh sau đó, cung nữ nội thị đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Tân nương kiều diễm, e lệ thẹn thùng. Chỉ mặc một áo khoác rộng thùng thình, càng thêm phong tư yểu điệu, thướt tha như tiên. Nghĩ đến tấm thân ngọc ngà dưới lớp áo, Mộ Thẩm Hoằng lại thấy thần hồn điên đảo, đưa tay nâng cằm nàng.
Đôi mắt đen huyền, như đầm nước không thấy đáy, nàng nhìn hình mình phản chiếu, thấy đúng là dáng vẻ nũng nịu thẹn thùng lại vừa nhu nhược vừa nở nang sau lần đầu hưởng ơn mưa móc, ngượng ngùng không dám ngẩng mặt.
Lòng hắn tan chảy như dòng mật ngọt ngào. Ôm nàng đặt lên đùi, vòng tay qua eo nàng, xoa lên đôi môi anh đào, "Khanh Khanh, Khanh Khanh." Lời nỉ non bên tai như gọi bao nhiêu cũng không đủ.
Nàng cúi đầu khẽ dạ, lòng cũng tan chảy như mật.
Hắn hỏi: "Ngày nào ta cũng thầm gọi tên nàng vô số lần, nàng có nghe thấy không?"
Nàng bật cười: "Ngài thầm gọi thế nào sao thiếp không nghe. Huống chi… " nàng nheo mắt liếc hắn: "Lòng ngài lắt léo khó dò, ai biết tâm tư ngài thế nào?"
"Nào có lắt léo khó dò, rõ ràng là thẳng như ruột ngựa. Đêm Nguyên Tiêu, nàng nói như chém đinh chặt sắt với Hướng Uyển Ngọc rằng tuyệt đối không gả cho Thái tử. Ngẫu nhiên ta ở ngay phòng bên cạnh, từng chữ rõ ràng, nghe mà tan nát cõi lòng."
Nàng kinh hãi: "Ngài nghe thấy sao?"
Hắn véo mũi nàng, hung tợn nói: "Không chịu gả cho ta thì ta bắt phải gả."
"Ngài lấy ta là vì trút giận?" Nàng tức giận dẩu môi, xị mặt.
"Tất nhiên không phải." Hắn hôn đôi môi anh đào, cười cười không nói.
Nàng lại lườm hắn, tra hỏi: "Vậy là vì câu nói của Thuần Vu Thiên Mục sao?"
"Tất nhiên không phải."
"Vậy tại sao?" Mỹ nhân nghiêm mặt, hung dữ ép cung, nghiễm nhiên thể hiện ra khí thế nữ vương của Cung phu nhân.
Mộ Thẩm Hoằng chỉ cười.
"Nói mau." Mỹ nhân giận, đưa tay véo hông hắn, đáng tiếc hắn luyện võ từ nhỏ, da thịt cứng rắn, véo mãi vẫn không thành công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!