Chương 24: (Vô Đề)

A Cửu khổ sở dày vò một đêm, sáng sớm hôm sau thừa dịp thỉnh an Tuyên Văn Đế và Độc Cô Hoàng hậu hỏi: "Mẫu hậu thật sự muốn để Cung Khanh gả cho hoàng huynh sao?"

Tuyên Văn Đế sắc mặt bình tĩnh, nhưng lòng vô cùng căng thẳng. Lòng thầm nghĩ nếu Hoàng hậu không đồng ý thì phải thuyết phục thế nào?

Mộ Thẩm Hoằng càng căng thẳng hơn Tuyên Văn Đế, nhưng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, hắn nhấp một ngụm trà, hàng mi che bớt đôi mắt sâu thẳm, như một hồ nước phẳng lặng không gợn sóng.

Nhìn hai người đàn ông im lìm như tượng đá một lượt, Độc Cô Hoàng hậu trầm giọng nói: "Chúng ta tuy là thiên gia, nhưng cũng phải thuận theo thiên ý."

Tuyên Văn Đế thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thái tử điện hạ lòng thì mừng như điên mà mặt vẫn phải duy trì vẻ bình tĩnh, ngụm nước chè ứ ở họng cuối cùng cũng trôi xuống. Tốt rồi, trù tính bao lâu, qua mấy phen ghập ghềnh, cuối cùng cũng đã được như ý. Lòng vui sướng không nói nên lời, đè nén để không cười đến chuột rút cơ mồm.

Tuyên Văn Đế hoan hỉ trong lòng, nhưng không tiện biểu lộ, nghiêm mặt nói: "Trẫm đánh giá cao sự thấu hiểu đạo nghĩa của Tử Đồng."

Độc Cô Hoàng hậu gượng cười, lòng thầm nhủ, đánh giá cao chứ không phải thích, lại càng không phải yêu.

A Cửu vừa nghe liền hốt hoảng, "Mẫu hậu, con ghét cô ta."

Tuyên Văn Đế nhíu mày nói: "A Cửu, chuyện này liên quan đến xã tắc đại cục, há có thể lấy cảm xúc của con để quyết định, huống hồ, sau này con lập gia đình sẽ ở Công chúa phủ, nếu ghét thì ít gặp nhau là được."

Nỗi hận A Cửu dành cho Cung Khanh từ trong lòng chuyển ra ngoài mặt. Cô ta không muốn Cung Khanh gả cho Mộ Thẩm Hoằng, nguyên nhân chính là không muốn Cung Khanh có địa vị cao hơn, nguyên nhân phụ là sau này cô ta gả cho Thẩm Túy Thạch, Thái tử phi và Phò mã nhất định thường xuyên chạm mặt. Vừa nghĩ tới cảnh tượng kia, thật là đau tím ruột. Cô ta nhìn Độc Cô Hoàng hậu khẩn khoản, thấp giọng nói: "Mẫu hậu hà tất phải tin lời Thuần Vu Thiên Mục."

Độc Cô Hoàng hậu nhìn A Cửu, chỉ một đêm mà hốc hác thấy rõ, cũng rất đau lòng, lại nhìn sang con trai, thái độ thờ ơ hờ hững, vẻ mặt lạnh nhạt, thật sự có vẻ không quan tâm tới hôn sự bản thân.

Hôn sự của hai đứa con đều khiến bà ta phải phiền lòng.

Ông trời thật thích trêu người, ghét của nào trao ngay của đấy, càng muốn càng không có được. Bà ta thở dài, "Chuyện này A Cửu không cần xen vào nữa."

A Cửu thấy mọi chuyện đã định, tức giận dậm chân ra đi, ra khỏi điện, cô ta sai An phu nhân: "Triệu A Giai vào cung ngay lập tức."

Khi Tiết Giai đến cung Dục Tú, A Cửu đang quát mắng cung nữ nội thị, nói thẳng: "Ngươi biết không, mẫu hậu muốn lập Cung Khanh làm Thái tử phi."

Tiết Giai cả kinh: "Sao có thể, không phải là dì ghét cô ta sao?"

"Đều tại lão già Thuần Vu Thiên Mục kia, nói gì mà cô ta có tướng mẫu nghi thiên hạ, mệnh cao quý."

Tiết Giai vừa nghe đến tên Thuần Vu Thiên Mục thì biết lần này khó mà xoay chuyển tình thế, dì tín nhiệm nhất là ông già đấy.

"Vậy Duệ Vương làm sao bây giờ?"

"Thuần Vu Thiên Mục đã nói thế, hắn sao dám lấy Cung Khanh, đã cầu xin phụ hoàng thối hôn. Mẫu hậu dự định gả ngươi cho hắn, vì thế ân chuẩn."

Tiết Giai vừa nghe lòng liền chùng xuống. Thì ra, cô ta chỉ là con cờ để đặt bên người Duệ Vương. Xem ra, cô ta không thể chần chừ nữa, đêm dài lắm mộng.

A Cửu nói: "Ta gọi ngươi tới, là muốn xem liệu có biện pháp nào không, không để tiện nhân kia gả cho hoàng huynh."

Tiết Giai cắn môi, im lặng một hồi lâu mới nói: "Thánh chỉ còn chưa hạ, vẫn còn kịp, chỉ cần Công chúa khiến cô ta mất trinh, thì thiên mệnh cũng có ý nghĩa gì? Thái tử phi tuyệt đối không thể là hoa tàn liễu bại."

A Cửu nghe mà rùng mình, biện pháp này có phải ác độc quá không, nhưng nghĩ lại, đây là biện pháp duy nhất ngăn Cung Khanh thành Thái tử phi.

"Nhưng biết đi đâu tìm kẻ hạ thủ?"

"Công chúa để An phu nhân đi tìm, con trai bà ấy ở ngoài cung giao du rất rộng, không thiếu phường lưu manh nào."

A Cửu gật đầu: "Uh, chuyện này nhất định phải làm kín kẽ cẩn thận, ngàn vạn lần không thể để người khác biết." Cô ta không chỉ sợ Thẩm Túy Thạch biết. A Cửu lập tức gọi An phu nhân, truyền đạt lại ý tứ của Tiết Giai.

An phu nhân nghe chủ ý ác độc đấy kinh hoàng không thôi, nhưng ngại uy quyền của A Cửu, không dám đồng ý cũng không dám cự tuyệt, chỉ ấp úng nói: "Công chúa, ngộ nhỡ bị Hoàng hậu Hoàng thượng biết thì phải làm sao?"

Chuyện thương thiên hại lý thế bà ta sao dám làm? Đấy là Thái tử phi tương lai. Vạn nhất bị phát hiện, Công chúa thì không có việc gì đâu, Tiết Giai cũng không có việc gì, chỉ có mình bà ta phải gánh hết trách nhiệm. Lại liên tưởng đến lần A Cửu bảo bà ta nhốt Cung Khanh trong hầm băng, thiếu chút nữa thì tai nạn chết người, bài học kia vẫn chưa quên, lần này A Cửu bảo làm chuyện này, dù không lấy mạng Cung Khanh, nhưng đối với mọi tiểu thư mà nói, mất trinh đáng sợ hơn cái chết cả vạn lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!