Chương 21: (Vô Đề)

Độc Cô Hoàng hậu cười cười, không trả lời, quay đầu hỏi Cửu Công chúa: "A Cửu, con thấy thế nào?"

Lòng Hướng Thái phi rất không vui, cái nhà này thật là không ra thể thống gì. Chuyện đại sự như thế, làm chồng lại đi hỏi vợ, làm mẹ lại đi hỏi con gái, đừng nói là hoàng gia, nhà bình thường cũng không có chuyện hoang đường đấy, chiều con gái đến coi trời bằng vung, còn dám ý kiến về hôn sự của huynh trưởng. Làm cha còn không xong, nói gì đến cha của hoàng đế.

A Cửu nhíu mày: "Không được. Lấy vợ phải chọn người có đức, Thái tử phi của hoàng huynh tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể lấy một hồng nhan họa thủy."

Hướng Thái phi nghe giận muốn nín thở. Chỉ tiếc bà cụ không phải Thái hậu, bằng không nhất định sẽ đứng dậy thưởng cho nha đầu kia một cái tát. Giờ phút này, Hướng Thái phi cảm nhận thêm sâu sắc, phải đứng ở chỗ cao nhất, mới có thể dẫm mọi người dưới chân. Thái hậu Thái phi chỉ khác nhau một chữ, thế mà giờ đành nhẫn nhịn đè nén cơn bực.

Đối với A Cửu mà nói, trên đời này, quyết không cho phép có ai vượt hơn cô ta. Nếu Cung Khanh đã đẹp hơn, thì vận mệnh không được phép tốt hơn. Nếu Cung Khanh gả cho Mộ Thẩm Hoằng, sẽ thành chị dâu cô ta, sau này thành Hoàng hậu, càng là mẫu nghi thiên hạ đứng trên đầu cô ta, cô ta sao chấp nhận? Huống chi, cô ta đã biết từ lâu mẫu thân không thích Cung Khanh, có Độc Cô Hoàng hậu làm chỗ dựa, mới dám nói chuyện càn rỡ như thế.

Tuyên Văn Đế không vui nói: "Cung phu nhân xuất thân cao quý, nhà họ Cung là thi thư thế gia, Cung Thượng thư tài hoa xuất chúng, A Cửu không thể nói bừa."

A Cửu hừ một tiếng: "Nếu Thái phi muốn tìm cho cô ta một người chồng, thì cháu thấy Lưu Bảng nhãn không tệ."

Hướng Thái phi nghe mà tức muốn tăng xông, Bảng nhãn Lưu Dập đã quá bốn mươi, tính tình cổ hủ, bạc nửa mái đầu, là một người góa vợ.

Tuyên Văn Đế nhíu mày, "A Cửu không được hoang đường. Trẫm thấy con gái nhà họ Cung đúng là một lựa chọn không tồi, Tử Đồng nàng nói đi?"

Hoàng hậu cười nhợt nhạt không lên tiếng, A Cửu đứng phắt dậy, "Phụ hoàng, con quyết không đồng ý để cô ta gả cho hoàng huynh."

"Hôn sự của hoàng huynh con, nào có đạo lý để con xen vào." Tuyên Văn Đế xưa nay chưa từng nói nặng, giờ cũng nghiêm mặt.

A Cửu sợ run một phen, giọng nhỏ hơn nhưng vẫn hét lên: "Phụ hoàng, con sẽ không cho cô ta gả cho hoàng huynh, con ghét cô ta. Bảng nhãn có chỗ nào không tốt, tài hoa hơn người, tiền đồ vô lượng, con thấy sánh với Cung Khanh rất thích hợp, là một đôi trai tài gái sắc."

Hành hạ áp chế làm khó dễ kinh thành đệ nhất mỹ nhân Cung Khanh là cách giải tỏa của A Cửu bị nhốt trong thâm cung. Nhìn Cung Khanh thê thảm chật vật, cô ta mới thấy vừa lòng.

Tuyên Văn Đế trừng mắt quát một tiếng: "Hoang đường, im lặng."

A Cửu sợ hãi, bởi vì Tuyên Văn Đế chưa bao giờ quát cô ta nghiêm khắc như thế.

Độc Cô Hoàng hậu lúc này mới lên tiếng: "Hoàng thượng bớt giận. Gia hòa vạn sự hưng, tối nay là tiết Đoan Ngọ, đừng vì chuyện này mà bực bội. A Cửu nói cũng có chỗ đúng, Lưu Dập dù có hơi lớn tuổi, nhưng chín chắn điềm đạm, lại rất tài hoa. Thái phi thấy thế nào?"

Hướng Thái phi bị nghẹn không nói ra lời. Bà cụ một lòng muốn đem Cung Khanh gả vào Đông Cung, vì thế mới không hề nhắc đến Nhạc Lỗi, ai ngờ lại khéo quá hóa vụng, không ngờ chuyện lại thành thế này. Bà cụ vừa căng thẳng vừa tức giận, mặt cũng tái xanh. Sớm biết như thế thì nhắc đến Nhạc Lỗi còn hơn.

Tuyên Văn Đế nheo mắt nhìn Độc Cô Hoàng hậu, tai như co giật.

Độc Cô Hoàng hậu nhắm mắt suy nghĩ, lạnh lùng nói: "Hôn sự của Cung Khanh tự có cha mẹ làm chủ, Hoàng thượng hà tất phải quan tâm."

Thẩm Túy Thạch đột nhiên đứng lên.

"Bệ hạ, thần có việc muốn cầu."

Tuyên Văn Đế hít vào một hơi, lòng nghĩ may có Thẩm Túy Thạch phá vỡ cục diện bế tắc này, nói: "Ái khanh nói đi."

"Khi thần còn nhỏ từng được Cung tiểu thư ra ân cứu mạng, thần nguyện cùng Cung tiểu thư vĩnh kết trăm năm, báo đáp ân tình của nàng."

Lời vừa nói ra, mặt Cửu Công chúa biến sắc ngay lập tức, ngay cả Tuyên Văn Đế cũng giận tái mặt, triệu kiến Thẩm Túy Thạch vào cung dự tiệc là đã ám chỉ thân phận của hắn. Hắn lại dám đưa ra thỉnh cầu này. Trong lúc nhất thời, Tuyên Văn Đế cưỡi hổ khó xuống, vừa tức giận Thẩm Túy Thạch không thức thời, nhưng cũng thầm coi trọng dũng khí đáng khen.

Cửu Công chúa không thể ngờ Thẩm Túy Thạch lại lớn gan đến thế, nhất thời, ghen ghét, thất bại, thương tâm, nhục nhã và vô số cảm xúc khác đổ ập xuống, như vô số lưỡi đao, băm nát tim gan cô ta. Tất nhiên, nỗi hận dành cho Cung Khanh cũng bùng lên gấp mười, hận không thể bài sơn đảo hải càn quét Cung phủ.

Thẩm Túy Thạch đã nghĩ thông suốt. Nếu Tuyên Văn Đế chưa công khai chuyện của Công chúa, hắn vẫn tự do, huống hồ dù Tuyên Văn Đế có công khai hắn cũng có thể cự hôn. Tiền đồ hôm nay dù không dễ dàng, nhưng nếu không có hai mươi lạng bạc cứu mạng của Cung Khanh năm xưa thì cũng làm gì có ngày hôm nay. Kết cỏ ngậm vành báo đáp ân nhân không phải một câu nói suông, hắn thân là nam nhi bảy thuớc, nhất ngôn cửu đỉnh.

Tuyên Văn Đế trầm lặng không nói, bầu không khí căng như dây đàn, như một cơn mưa to sắp ập xuống.

Mộ Thẩm Hoằng cũng có chút ngoài ý muốn, thật không ngờ Thẩm Túy Thạch có can đảm đấy, hắn đang định lên tiếng, đột nhiên, Duệ Vương ngồi đối diện đứng lên nói: "Hoàng thượng, thần chất thầm ngưỡng mộ Cung tiểu thư đã lâu, xin Hoàng thượng tác thành."

Mộ Thẩm Hoằng biến sắc. Cục diện thay đổi trong nháy mắt, hoàn toàn ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Càng khiến mọi người kinh ngạc là Tuyên Văn Đế lại lên tiếng: "Được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!