Giữa bàn dân thiên hạ, A Cửu chỉ có thể đè nén nỗi tức giận trong lòng, sắc mặt tối tăm lên kiệu.
Đoàn người đông đảo rời đi.
Tất cả mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Cửu Công chúa dù chỉ là một tiểu cô nương chưa tròn mười sáu, nhưng tác phong ngang ngược tàn nhẫn không ai không biết. Đứng gần cô ta luôn khiến người khác lo âu căng thẳng, cô ta không chỉ khó hầu hạ, còn là người ác miệng, nếu làm cô ta mất hứng, có mang lu ra cũng không đủ hứng câu chửi.
Thấy kiệu của Cửu Công chúa càng lúc càng xa, phu nhân Lại Bộ Thượng Thư Lưu thị tiến đến gần Cung phu nhân chúc mừng. Bà ấy vốn là người nhanh mồm nhanh miệng, lại không có tâm tư gì, chỉ cho là Cung phu nhân vui mừng quá độ mà nét mặt cứng ngắc như thế.
Cung phu nhân vội vàng nói: "Lưu phu nhân cả nghĩ, nào có chuyện đấy."
Lưu phu nhân cười hì hì: "Cung phu nhân chờ tin vui đi."
Các phu nhân khác dù không nhiều lời, nhưng đều dùng ánh mắt tán thành Lưu phu nhân. Chư vị tiểu thư dùng ánh mắt bày tỏ sự hâm mộ ghen ghét. Vị trí Thái tử phi vạn người hy vọng, lòng mỗi người coi như đã xác định. Cung phu nhân lo lắng, lòng như bị một tảng đá đè lên, không vui được một chút nào.
Chư vị phu nhân tiểu thư đều là những người tinh tường, thấy thần sắc mẹ con Cung phu nhân chỉ cho là quá bất ngờ chưa lấy lại được tinh thần, lần lượt cáo từ.
Giang Vương phi là người cáo từ cuối cùng, sau khi cùng Mộ Linh Trang lên xe ngựa, bà ấy thở dài: "Rốt cục lại chậm một bước."
Mộ Linh Trang nói: "Đại ca mà biết không biết thất vọng đến thế nào. Một chị dâu xinh đẹp dịu dàng như thế, cũng tại mẫu thân cứ chần chừ, giờ lỡ hết rồi."
Giang thị nói: "Ta vốn định đề cập với Cung phu nhân vào Quỳnh lâm yến, ai ngờ bà ấy cùng con gái về trước, chưa kịp mở lời. Sau đó Cung Khanh lại bị tuyển vào cung cùng Công chúa làm lễ hội hoa, ai chẳng biết đó chỉ là cái cớ, Hoàng hậu muốn nhân đó chọn Thái tử phi, ta sao có thể tùy tiện đề cập? Ngộ nhỡ Hoàng hậu chọn Cung Khanh, chẳng phải ta đắc tội Hoàng hậu. Chờ con bé xuất cung, ta lén đi hỏi An phu nhân, mới biết được Hoàng hậu không thích con bé, ta định hôm nay đến mở lời.
Ai ngờ, Thái tử lại ngáng đường thế này."
"Mẫu thân cứ luôn do dự lưỡng lự."
"Không phải ta do dự, thiên hạ này ai dám tranh với nhà đế vương? Huống chi Độc Cô Hoàng hậu vẫn luôn đề phòng đại ca con, ta càng phải hành sự cẩn trọng hơn."
"Mẫu thân, hôn sự của Thái tử do Hoàng hậu làm chủ, nếu An phu nhân đã nói Hoàng hậu không muốn Thái tử lấy Cung Khanh, vậy mẹ cứ cầu hôn đi."
"Không được!" Giang thị quả quyết nói: "Dù Thái tử không thể làm chủ cho hôn sự bản thân, nhưng từ việc hôm nay có thể thấy hắn nhòm ngó Cung Khanh, vì thế mới để A Cửu đến tặng quà, ám chỉ Cung phu nhân không được tùy tiện gả con gái cho người khác."
Mộ Linh Trang nói: "Mẫu thân nói có lý, nhưng Hoàng thượng Hoàng hậu đang tuổi tráng niên, không lẽ Thái tử có thể dùng quyền thế chèn ép Cung tỷ tỷ không lấy chồng cả đời? Cung phu nhân cũng không phải người vô dụng, há có thể vì ám chỉ của hắn mà vô trách nhiệm với hạnh phúc cả đời của con gái."
"Cho dù thế nào, chúng ta cũng không thể đắc tội hoàng đế tương lai."
Mộ Linh Trang cười phì một tiếng: "Mẫu thân mẹ sợ bóng sợ gió quá rồi. Nếu là con, con sẽ chỉ biết cầu hôn, dù sao Hoàng hậu cũng không để Cung Khanh gả vào Đông Cung, Thái tử có nhòm ngó thì cũng đã cưới về nhà ta, chẳng lẽ hắn có thể cướp người?"
"Con càng lúc càng biết đặt vấn đề, nhưng vấn đề không đơn giản như vậy. Thái tử là hoàng đế tương lai, chúng ta sao có thể đắc tội. Cẩn thận mới giữ được thuyền đến vạn năm. Trong mắt thiên hạ Duệ Vương phủ phú quý ngập trời, càng như thế lại càng phải để tiếng tăm mịt mờ, làm người khiêm tốn."
"Mẫu thân luôn dạy bọn con như vậy. Mỗi lần bị A Cửu ức hiếp cũng nói con nén giận, nhưng làm thế chỉ khiến người khác cho rằng con là bao cát tha hồ đấm đá, sau này con sẽ không sống thế nữa."
Giang thị im lặng nhìn con gái, lòng dâng cảm giác áy náy. Bà vỗ về tay Mộ Linh Trang, dịu dàng nói: "Chuyện A Cửu con hãy cố quên."
"Làm sao con quên được, cô ta ức hiếp con suốt mười năm." Mộ Linh Trang thản nhiên cười một tiếng, cười đến mức lòng Giang Vương phi căng thẳng, vội nói: "Ngàn vạn lần đừng chọc vào A Cửu."
Mộ Linh Trang ôm cánh tay mẫu thân, cười nói: "Mẫu thân yên tâm, con sẽ không chọc vào cô ta, nhưng nếu cô ta ức hiếp con con sẽ không khoanh tay chịu trận như trước." Mộ Linh Trang cười tự tin, hoàn toàn không còn dáng vẻ ẩn nhẫn nhút nhát trước kia.
Giang thị thầm nghĩ: mấy năm ở Giang Nam, con gái thật như biến thành một người khác, nhất định là tỷ tỷ quản giáo không nghiêm, sủng ái quá độ.
Tiễn đưa chư vị phu nhân tiểu thư, Cung phu nhân thấy như đi vào đường cùng. Thưởng hoa yến này chẳng những không đạt được mục đích, ngược lại còn như đổ thêm dầu vào lửa, chỉ sợ những phu nhân tiểu thư này vừa ra khỏi cổng lớn Thượng thư phủ thì lời đồn sẽ đầy trời. Nhìn bồn mẫu đơn "sát cánh bên nhau", bà giận chỉ muốn nhổ tận gốc.
Cung Khanh cũng không thể ngờ Mộ Thẩm Hoằng sẽ ra chiêu này, chắc hắn sợ nàng vội vã đi lấy chồng, vì thế tung đòn sát thủ, chặn đứng đường lui của nàng.
Con người này quả nhiên phúc hắc, nàng yên lặng cắn răng, được, quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ xem sau này tỷ tỷ xử lý ngươi thế nào.
Cung phu nhân lo đến không ăn được cơm, vội vàng tìm phu quân thương lượng đối sách.
Cung Thượng thư tiếc chữ như vàng chỉ nói bốn chữ: "Tĩnh quan kỳ biến", khiến Cung phu nhân thiếu chút nữa thì đập bàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!