Chương 14: (Vô Đề)

Mộ Thẩm Hoằng nhíu mày, bất ngờ cầm một bông hoa giấy trong giỏ nàng xách, đạp thân cây lên đỉnh. Động tác lưu loát, vô cùng đẹp mắt.

Cung Khanh không khỏi ngây người, nghĩ lại cũng phải, hắn thân là Thái tử, tất nhiên phải văn võ kiêm tu, biết võ công cũng không có gì lạ.

Mộ Thẩm Hoằng buộc hoa giấy vào cành, nhẹ nhàng nhảy xuống, vỗ vỗ bàn tay, rốt cục cũng thấy trong mắt mỹ nhân vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Đáng lẽ không nên sơ ý nói ra.

Mỹ nhân mở to mắt nhìn, khen: "Thì ra điện hạ cũng biết leo cây."

Người nào đó: "…" Khen một câu ngưỡng mộ thì nàng phải chết sao?

Cung Khanh ngước đầu nhìn giấy màu phất phơ trong gió, nhún mình thi lễ: "Việc hôm nay đa tạ điện hạ, thần nữ ghi nhớ trong lòng. Nếu nhiệm vụ "thưởng hồng" đã hoàn thành, thần nữ xin được cáo lui trước."

Cứ thế mà đi sao?

Hắn nhìn bóng dáng lướt đi yểu điệu, giận đến nghiến răng, được lắm, qua sông đoạn cầu đúng không, giả bộ hồ đồ đúng không, không thèm đếm xỉa đúng không?

Thật ra, không phải là trong lòng Cung Khanh không chút cảm động, người nào gặp tình huống này cũng rung động ít nhiều, huống chi, đối phương lại là Thái tử điện hạ tuấn tú phong độ, giấc mơ của các thiếu nữ. Trái ngang ở chỗ, Thái tử điện hạ đã cầm một bông hoa mai để biểu diễn màn khinh công.

Bởi vì An phu nhân nói một câu, gần như các mỹ nhân đều cắt thật nhiều hoa mai, cố gắng tạo ra những bông hoa mai thật mới lạ thật tinh tế, thật sống động, chỉ mong khi "thưởng hồng" có thể khiến Thái tử điện hạ chú ý hơn.

Nhìn thấy đóa hoa mai đó, Cung Khanh chợt nhớ ra màn minh tranh ám đấu nóng bỏng hơn vạc dầu trong cung Minh Hoa, còn có A Cửu lòng dạ độc ác, còn có An phu nhân giúp Trụ làm ác, còn có Độc Cô Hoàng hậu sâu sắc khó lường, vì vậy, mấy tia cảm động mong manh hóa đá chỉ trong nháy mắt.

Hắn là quả cầu lửa Đông Cung Thái tử, một ngày kia sẽ thành hoàng đế hậu cung ba ngàn.

Mà nàng lại chỉ muốn một người chồng là của riêng mình, hồng tụ thiêm hương dạ độc thư, tảo tuyết chử trà thoại gia thường (ý là có người bầu bạn).

Người kia … sao có thể là hắn.

Vì vậy, đành xin lỗi điện hạ, mặc dù tư thế leo cây của ngài rất tuấn tú...

Ra khỏi ngự hoa viên, gặp Nhạc Lỗi đang đổi ca với nội thị trong cung.

Cung Khanh tiến lên mỉm cười thi lễ: "Chuyện hôm nay xin đa tạ Nhạc Tướng quân."

Nhạc Lỗi dừng một chút, cười nói: "Người Cung tiểu thư nên cảm ơn là điện hạ."

Cung Khanh làm như không hiểu, nhún người thi lễ, "Thiếp thân đi trước một bước."

Đưa mắt nhìn bóng dáng giai nhân, Nhạc Lỗi cảm thấy có chút kỳ quái, tất cả mọi người đều đồn nàng sẽ là Thái tử phi, nhưng giờ có cơ hội tiếp xúc thân mật với Thái tử, Thái tử chu đáo quan tâm như thế, nàng lại không nắm bắt cơ hội riêng tư cùng Thái tử, ngược lại vội vã ra về?

Đang trong lúc thắc mắc vô cùng, Thái tử điện hạ cũng đi ra. Càng kỳ quái hơn là hẹn hò với giai nhân mà mặt Thái tử không chút vui vẻ, ngược lại còn phiền muộn bực bội, thật là không tài nào hiểu nổi.

Khi Cung Khanh trở lại cung Minh Hoa các vị tiểu thư vẫn đang say mộng đẹp. Cung Khanh rón rén bước đi, đột nhiên cửa phòng Tiết Giai mở ra.

Cung Khanh sợ run, Tiết Giai giơ ngón tay suỵt một tiếng. Sau đó rón rén đi tới bên cạnh Cung Khanh, cười híp mắt nói: "Có phải biểu ca đã lo liệu xong xuôi?"

Cung Khanh ngẩn ra, theo bản năng đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Muội nói gì vậy?" Nhưng sao thái độ của Tiết Giai lại cho thấy đã biết hết chuyện ở ngự hoa viên.

"Là muội nói cho biểu ca, có phải hắn đã phái người giúp tỷ tỷ việc "thưởng hồng"?"

Cung Khanh nghe thế mới bừng tỉnh, "Đa tạ muội muội."

"Chuyện này vốn là Công chúa không đúng, muội thấy cũng không đồng tình, vì thế đi nhờ biểu ca giúp tỷ." Cung Khanh thoáng cảm động, Tiết Giai nở nụ cười thuần khiết trong sáng vô cùng.

"Còn một việc này nữa, tỷ tỷ nhớ cẩn thận."

"Muội muội mời nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!