Chương 30: (Vô Đề)

Sau này có khổ hay không thì chúng ta chưa nói đến, nhưng những ngày này thực sự rất thoải mái. Đối với tay nghề nấu ăn của Kiều Trân Trân, Tống Cẩn vô cùng khâm phục, không trách gì hai đứa trẻ Đại Bảo thích, bản thân anh cũng rất thích.

Lấy ví dụ như bữa gà hầm hạt dẻ trưa nay, thịt gà mềm, hạt dẻ thơm mà nước dùng thì đậm đà, ăn vào khiến người ta nhớ mãi không quên. Tống Cẩn không nhịn được ăn liền năm bát cơm, cơm cũng rất ngon, hạt cơm tơi, mềm vừa phải.

Tống Cẩn đã bị chinh phục hoàn toàn, thậm chí còn nghĩ, sau này nếu không được ăn những món ăn ngon như vậy thì phải làm sao.

Kiều Trân Trân đã nói rõ với anh, cô không muốn đi Bắc Kinh cùng anh. Lý do của cô là không muốn ảnh hưởng đến việc học của anh.

Hơn nữa cô nói cô là người nông thôn, đến Bắc Kinh cũng không tìm được việc làm, chỉ dựa vào chút tiền trợ cấp đại học của Tống Cẩn thì không thể nuôi sống một gia đình bốn người.

Nhìn vào cách tiêu tiền của Kiều Trân Trân trong thời gian này, Tống Cẩn tỏ ra thực sự rất áp lực. Nhưng anh cũng rất băn khoăn, cho dù trước đây anh có gửi tiền về, nhưng cũng không thể tiêu hoang như vậy. Vì vậy Tống Cẩn nghi ngờ Kiều Trân Trân có nguồn thu nhập khác.

Tối hôm đó, bọn trẻ đã ngủ, Tống Cẩn tắm xong đi ra thấy Kiều Trân Trân đang nằm trên ghế nằm ở cửa hóng mát, tay còn cầm chiếc quạt mo đang quạt lia lịa.

Nhà không có quạt điện, hơn nữa trong làng cũng không có điện, cho dù có quạt điện cũng không dùng được. Mấy ngày nay Kiều Trân Trân cứ nói trong nhà nóng, muốn trải chiếu ngoài trời ngủ luôn. Tống Cẩn đương nhiên không đồng ý, vì vậy Kiều Trân Trân mỗi tối tắm xong đều nằm rất lâu trên ghế nằm ở cửa.

Đêm trăng sáng, sao thưa, trên cánh đồng thỉnh thoảng lại vọng lại tiếng ếch nhái kêu. Ban đêm ở nông thôn mang lại cho người ta cảm giác nhàn nhã và yên tĩnh. Kiều Trân Trân mặc váy ngủ không tay tự may để lộ làn da trắng mịn, đôi chân trần trắng nõn lơ lửng trên không trung rung rung, thật thoải mái.

Cô ấy có vẻ rất thích rung chân, Tống Cẩn đã thấy nhiều lần, thậm chí hai đứa trẻ cũng bắt chước theo. Đây không phải là thói quen tốt, nhưng Kiều Trân Trân làm thì lại có một hương vị khác.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rõ ràng trên mặt cô ấy không có một giọt mồ hôi nào, nhưng khi thấy anh đi tới thì cô ấy lập tức bĩu môi liên tục kêu nóng, chiếc quạt mo trên tay cũng quạt liên hồi.

Tống Cẩn đi tới, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cầm lấy chiếc quạt trên tay quạt giúp cô. Kiều Trân Trân thỏa mãn nằm ngoan để tận hưởng phục vụ của anh chàng đẹp trai, khóe miệng hơi cong lên, tâm trạng có vẻ tốt hơn một chút.

Ngón tay của Tống Cẩn rất đẹp, thon dài lại còn trắng trẻo, móng tay được cắt tỉa rất sạch sẽ. Nhìn dưới ánh trăng như tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Kiều Trân Trân nhìn hơi ngây người, không còn cách nào khác, ai bảo cô ấy không chỉ thích nhìn mặt mà còn thích nhìn tay.

Tống Cẩn dù ở điểm nào, đều vừa vặn nằm trong thẩm mỹ của cô, khiến Kiều Trân Trân không biết có nên ly hôn với anh hay không.

Nhưng, khi nghĩ đến việc phải ở bên một người hoàn toàn không có tình cảm với mình, chỉ có trách nhiệm thì Kiều Trân Trân lại không cam lòng. Hai kiếp cộng lại cô đều chưa từng yêu đương nghiêm túc.

Mặc dù bây giờ cô đã là mẹ của hai đứa trẻ, nhưng đối với tình yêu đẹp đẽ và ngọt ngào, cô cũng rất khao khát.

Tống Cẩn biết Kiều Trân Trân mê mẩn anh, trước đây cô ấy thích lén nhìn anh, nhưng hễ bị phát hiện là cô ấy sẽ lập tức tránh đi, giả vờ như không để ý. Bây giờ cô ấy đã bạo dạn hơn, thường xuyên nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.

Ánh mắt vô tư, đôi khi thậm chí còn chảy nước miếng, cuối cùng người xấu hổ phải tránh đi lại là anh.

Bây giờ Kiều Trân Trân lại nhìn chằm chằm vào tay anh, không hề che giấu sự thích thú trong mắt. Nhiều lần Tống Cẩn phát hiện Kiều Trân Trân muốn đưa tay sờ anh, nhưng lại không dám, lén lút rụt tay về.

Nếu như trước đây, Tống Cẩn sẽ thấy hơi phiền.

Nhưng bây giờ, anh lại thấy trong lòng có chút vui mừng, cũng hơi mong đợi. Anh nghĩ, đây là vợ của anh, có tiếp xúc thân thể cũng là điều đương nhiên. Câu nói này không biết là nói cho chính mình nghe, hay là nói cho Kiều Trân Trân nghe.

Kiều Trân Trân nhìn tay Tống Cẩn một lúc, lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của anh. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, chàng thư sinh đẹp như ngọc, Kiều Trân Trân vô tình nói một câu:

"Người trên đường như ngọc, công tử không ai sánh bằng."

Giọng nói rất nhẹ, giống như tự nói với chính mình, nhưng buổi tối vốn đã yên tĩnh mà Tống Cẩn ngồi rất gần Kiều Trân Trân nên câu nói này anh đương nhiên nghe thấy. Đột nhiên cảm thấy má nóng bừng, ngay cả tai cũng đỏ lên.

Anh lại bị Kiều Trân Trân... trêu chọc rồi sao?

Mặt như hoa đào, mắt như nước mùa xuân, nhìn như vậy càng thêm đẹp. Kiều Trân Trân than thở ông trời bất công, đưa một người đẹp như vậy đến trước mặt cô, nhưng chỉ cho nhìn chứ không cho ăn.

Trái tim thiếu nữ của cô đang rạo rực, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, đây là muốn hành hạ c.h.ế. t cô mà.

Tống Cẩn ho khan một tiếng, Kiều Trân Trân cũng dời mắt đi, nhìn về nơi khác.

Không biết bao lâu sau, Kiều Trân Trân đứng dậy định về phòng nghỉ ngơi thì Tống Cẩn kéo cô lại ngồi xuống, giọng trầm thấp cất lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!