Cung Khanh ra vẻ kính cẩn ngoan ngoãn thẹn thùng, thấp giọng nói: "Ngài muốn ta làm gì?"
Ngón tay Mộ Chiêu Luật chậm rãi vuốt ve mặt nàng, trầm giọng nói: "Nàng
không cần làm gì cả, đi theo ta, sau khi ta đăng cơ, nàng sẽ là Hoàng
hậu của ta."
Hắn càng lúc càng gần, khi môi hắn sắp chạm mặt nàng thì có tiếng gõ cửa.
Cung Khanh âm thầm thở phào, vội vàng tránh né hắn, nói: "Sủi cảo đến."
Mở cửa, tiểu nhị bê đồ ăn vào, một mực cung kính nói: "Đây là sủi cảo nhân tôm của khách quan."
Duệ Vương nói: "Để xuống đi."
Cung Khanh từ từ ăn món sủi cảo kia, mục đích kéo dài thời gian, đáng tiếc ăn hết vẫn không đợi được người muốn gặp.
Duệ Vương đứng dậy, ung dung cười một tiếng: "Khanh Khanh đi theo ta đi."
Thấy không còn đường thoát thân, Cung Khanh không thể làm gì khác hơn trả
lời: "Ý tốt của Vương gia ta xin nhận, chỉ có điều, thân phận hôm nay
của ta không tiện theo Vương gia. Chỉ nay mai Vương gia sẽ đăng cơ vi
đế, giữ ta bên cạnh chẳng lẽ không sợ tổn hại thanh danh thánh quân?"
Duệ Vương cười: "Khanh Khanh có mệnh mẫu nghi thiên hạ, bổn vương lập nàng
làm hậu, thứ nhất là ứng với mệnh của nàng, thứ hai cũng có thể lấp
miệng lưỡi thế gian, bổn vương không sợ."
Cung Khanh thấy hắn không dao động, lại nói: "Nếu Vương gia có ý với ta,
không ngại noi theo Đường Minh Hoàng – Dương Quý phi, trước hãy để ta
xuất gia ở Nam Hoa Thiện Tự, ngày sau từ từ thực hiện kế hoạch, ý vương
gia thế nào?"
"Thiện Tự kham khổ, bổn vương sao đành lòng để Khanh Khanh chịu khổ. Giờ Khanh Khanh hãy đến ở Oánh Hoa biệt viện của bổn vương, Bổn vương cũng có thể thăm nàng bất cứ lúc nào, giải tỏa nỗi tương tư."
Xem ra hôm nay Duệ Vương nhất định phải áp giải nàng đi, những lời đường
mật của hắn, Cung Khanh không tin chút nào, nhất định hắn muốn nhắm vào
đứa con trong bụng nàng. Rơi vào đường cùng, nàng không thể làm gì khác
hơn là đi cùng Duệ Vương ra khỏi Đăng Nguyệt Lâu.
Ngước mắt nhìn lại, có thể trông thấy rõ ràng bình mai trên bậu cửa, cành mai gầy khẳng khiu xiên ngang.
Hơn mười túc vệ đứng cạnh xe ngựa.
Cung Khanh lên xe ngựa, Duệ Vương cũng lên cùng. Trong không gian nhỏ hẹp,
khí thế ép người, ánh mắt sáng quắc. Cung Khanh không khỏi căng thẳng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!