Chớp mắt đã đến tiết Thanh Minh. Những năm Khánh Phong, trong triều đang
thịnh hành việc du yến, tiết Thanh Minh, hai bên bờ Khúc Giang là nơi
náo nhiệt nhất, dường như dân chúng toàn thành dồn về đây, ngắm cảnh mở
tiệc, hết sức náo nhiệt, nói theo kiểu văn hoa là "tham xuân". Mọi người ngồi xe mà đến, dựng trướng ven bờ sông, ngồi trên chiếu, cùng nhau cạn chén. Còn có giáo phường và nhạc công trong cung đến biểu diễn trợ
hứng, thật là nhộn nhịp khó tả.
Vườn phù dung bên bờ nam Khúc Giang là của Hoàng gia, càng là ngựa xe như
nước, một cõi xa hoa. Dựa theo lệ thường, Tuyên Văn Đế sẽ thiết yến quần thần ở vườn phù dung, phàm là quan ở kinh thành đều có thể đưa vợ con
đi cùng.
Thẩm Túy Thạch vừa nghĩ có thể nhìn thấy Cung Khanh lòng liền rung động mạnh mẽ, nhưng nghĩ tới sẽ phải gặp A Cửu, tâm tình lại vụn vỡ trong nháy
mắt.
Hắn rút quyển Kinh Thi trên giá sách, ở trang "Quan quan thư cưu" kẹp tờ
giấy tiết đào Cung Khanh gửi cho hắn. Hắn không tin đấy là ý của nàng,
nhất định là mưu kế của A Cửu. Hắn không nghĩ ra một nguyên nhân nào
khác có thể khiến nàng viết câu thơ đấy.
Nhớ đến chữ "giác" viết thiếu, hắn liền cảm thấy như bị đè nén, đóng quyển
sách lại, hắn ra vườn hóng mát một chút. Đã qua ngày hội hoa, xuân ý
lãng đãng. Muôn hồng ngàn tía, đón mùa xuân về.
Tương lai tươi sáng như gấm hoa, người người hâm mộ, lại như trói buộc vô hình.
Đứng dưới ánh mặt trời, hắn cảm giác bản thân như con đại bàng, rốt cục cũng đến ngày đủ lông đủ cánh, nghĩ muốn tung cánh trời cao, đột nhiên bị
một cái lưới giăng xuống, có người muốn thuần dưỡng nó, chỉ vì thích thú bộ lông đẹp mắt của nó, mà chẳng quan tâm tư thế oai hùng, dũng khí đọ
sức với trời cao.
Đấy là cuộc sống hắn mong muốn sao? Cúi đầu trước cường quyền, thần phục A
Cửu, từ đại bàng biến thành hoàng yến trong chiếc lồng son?
Không, tuyệt đối không.
Hắn xoay người trở lại thư phòng, dưới nỗi xúc động, rất muốn viết nốt chữ
"kiến" hoàn thành chữ "giác", nhưng … tờ giấy tiết đào hắn kẹp trong
sách, đã không còn ở trang "Quan quan thư cưu".
Một nỗi phẫn nộ khó nói thành lời bùng lên. Hắn đứng bật dậy, ngón tay khẽ run. Mấy tia do dự hiếm hoi tiêu tan thành mây khói.
Cô ta cậy là Công chúa, thì có thể muốn gì làm nấy sao? Hắn không phải món đồ chơi trong tay tùy cô ta sắp đặt.
Giữa trưa, trong vườn phù dung, các bậc quyền quý và quan viên lớn nhỏ trong triều tề tựu, nào những quần là áo lượt, mặt hoa da phấn. Tuyên Văn Đế
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!